Chương trước
Chương sau
Phồn Tinh kể về bà ngoại. Ngày cô còn nhỏ, bà ngoại đối với cô tốt nhất, có một năm đón giao thừa cùng bà, cô buồn ngủ cứ ngáp mãi, đến giờ Tý thì bà gọi dậy, cho cô một quả cam to nhất, còn có cả phong bao lì xì, sau đó bảo cô và anh họ ra ngoài cửa đốt pháo hoa, đó là kỷ niệm đẹp đẽ hiếm hoi thời thơ ấu.
Thư Dập nói: "Có pháo hoa đấy, tí nữa chúng ta đi đốt nhé!"
Phồn Tinh nhớ ra là khách sạn có chuẩn bị pháo hoa, sau màn cầu hôn thành công sẽ đốt pháo hoa bên bờ biển, cô sợ đêm giao thừa sếp mình lại nhớ đến chuyện thất tình liền vội vàng chuyên chủ đề. "Hồi nhỏ, sếp có kỷ niệm nào vui khi đón Tết không?"
"Cũng không có gì. Hồi nhỏ, mỗi khi Tết đến, mẹ tôi thường đặt phong bao lì xì dưới gối của tôi, sáng mùng Một thức dậy lật gối ra là nhìn thấy phong bao đỏ, cảm giác rất vui. Sau đó tôi đi học ở Bắc Kinh, nghỉ Tết về nhà, cứ sáng mùng Một Tết lật gối lên là có phong bao lì xì, mẹ vẫn luôn coi tôi là một đứa trẻ, cảm giác như được trở về thời thơ bé, vô cùng hạnh phúc và ấm áp." Rồi anh ỉu xìu nói: "Tết năm ngoái, buổi sáng tỉnh dậy vẫn có thói quen lật gối lên, nhưng không còn ai đặt phong bao lì xì dưới gối của tôi nữa rồi."
Nói đến đó thì trong ti vi vang lên tiếng đếm ngược thời gian. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!
Pháo hoa bắn vang trời, nhà nhà đốt pháo, chủ nhà nói những lời may mắn, tiếng nhạc rộn rã giai điệu chúc mừng năm mới.
Phồn Tinh nói: "Chúc mừng năm mới!"
Thư Dập cũng nói: "Chúc mừng năm mới!"
Hai người vui vẻ đi nấu sủi cảo.
Nồi sủi cảo đầu tiên nấu chín, Phồn Tinh vớt ra chia thành hai đĩa, thực ra mỗi đĩa chỉ có bảy, tám cái, ăn để lấy may mắn thôi.
Lúc cô vớt sủi cảo cảm thấy hơi nặng, quả nhiên Thư Dập ăn đến cái thứ hai thì "cạch" một tiếng, anh cắn phải đồng xu.
Phồn Tinh cố nhịn cười, nghiêm túc nói: "Đại cát đại lợi!", sau đó nói tiếp: "Ăn được tiền vàng phải cầu nguyện đấy! Mau cầu nguyện đi, rất linh nghiệm!"
Thư Dập chỉ mỉm cười. "Tôi không có nguyện vọng gì, hay là nhường cho cô nhé!"
Phồn Tinh nói không cần, quả nhiên cô cũng ăn được cái bánh có đồng xu, sau đó vội vàng chắp hai tay cầu nguyện.
"Đại cát đại lợi! Mong năm nay sếp lên một tầng cao mới sẽ phát cho chúng tôi hai mươi chín tháng lương thưởng Tết!"
Giọng cô cầu nguyện rất to, vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Thư Dập, anh đang cố nhịn cười.
Nói xong những lời may mắn, Phồn Tinh nói: "Cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi gọi điện chúc mừng năm mới bố mẹ. Cả ngày hôm nay tôi không gọi điện cho họ rồi, không biết họ ở khách sạn thế nào."
Thư Dập rất ngạc nhiên, nói: "Họ đối xử với cô như vậy mà cô còn quan tâm đến họ ư?"
Phồn Tinh nói: "Dù gì họ cũng sinh ra và nuôi tôi lớn từng này, không thể thù hận cha mẹ được, không có họ thì đâu có tôi. Họ không đối xử tốt với tôi, nhưng họ cũng không có nghĩa vụ phải đối tốt với tôi mà. Nếu ngay cả bố mẹ ruột mà cũng không  nhận thì tôi có còn là người nữa không?"
Không biết vì sao, vẻ mặt của Thư Dập đột nhiên trầm xuống. Anh không nói gì, buông đũa rồi đi lên lầu.
Phồn Tinh không biết mình nói câu nào chọc giận sếp, đành gọi điện thoại cho bố mẹ trước.
Bố mẹ cô rất vui vẻ. Bố cô thì nói đứa cháu đã khỏe rồi, không cần phải uống thuốc, tiêm thuốc nữa, dì Cung cũng rất vui, hôm nay ba ngưòi họ đã tham gia hoạt động đón giao thừa của khách sạn, đêm giao thừa ở đó rất vui.
Cuối cùng, bố cô mới ngại ngùng nói: "Tối qua bố uống khá nhiều rượu, bố mẹ Chí Viễn..."
"Bố, không có chuyện gì đâu." Phồn Tinh nhanh chóng ngắt lời. "Mọi chuyện đã qua rồi, con gọi điện đến chúc mừng năm mới bố và dì Cung."
Mẹ của Phồn Tinh càng dễ dỗ, bà còn nghĩ hai hôm nay con gái ở bên cạnh Chí Viễn nên nói: "Đàn ông là phải dỗ dành, con nói vài câu ngọt ngào, chịu khó đi dạo phố với bố mẹ Chí Viễn. Ôi, con nói đến chuyện này... cái mặt già của mẹ cũng không biết giấu đi đâu..."
"Không sao đâu mẹ, con xử lý được, mẹ yên tâm đón Tết nhé!"
Dỗ dành cha mẹ xong xuôi, Phồn Tinh ngắt điện thoại và băn khoăn không biết sếp sao rồi. Suốt buổi tối anh rất hòa nhã, thân thiện, dễ gần, nhưng rồi thoắt cái đã nhăn mặt bỏ đi là sao?
Phồn Tinh nằm trên giường lăn qua lăn lại, hình như cô đâu có nói gì sai, sao có thể đắc tội với sếp được?
Thất tình là chuyện nhỏ, thất nghiệp mới là chuyện lớn, Phồn Tinh không muốn bị thất nghiệp vào lúc này. Cô nằm trên giường hồi lâu mà không thể ngủ được, nghiêng tai lắng nghe phòng bên cạnh cũng thấy yên ắng như tờ, chỉ có bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng sóng biển nhè nhẹ, có lẽ anh đã ngủ rồi.
Phồn Tinh ngồi bật dậy, cẩn thận nhớ lại từng lời nói, hành động của mình tối nay, nhớ lại cả những lời sếp nói, nhưng nghĩ ; thế nào cũng không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội gì với sếp. Cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa.
Mất bò mới lo làm chuồng, không phải cứ nịnh sếp vui vẻ là được hay sao, thường ngày cô cũng làm rất tốt mà, lẩn này chắc chắn sẽ làm được.
Phồn Tinh bò dậy, lấy từ trong túi xách ra phong bao lì xì mà cô đã chuẩn bị từ trước khi đến đây, vốn định mừng tuổi cho đứa cháu trai của bố cô, bây giờ thì dùng vào mục đích khác vậy. Cô lấy ví, móc vài trăm tệ, đang định cho vào phong bao thì nghĩ lại, cắn răng rút thêm vài tờ cùng mệnh giá, đếm lại lần nữa rồi mới cho vào.
Chẳng phải sếp đã nói rồi sao, lúc nhỏ vui nhất là sáng sớm mùng Một tỉnh dậy, lật gối lên và nhìn thấy phong bao lì xì dưới gối. Đáp ứng nguyện vọng của sếp thì sếp sẽ vui vẻ tươi cười, không chấp nhặt mấy lời của cô nữa.
Cô chân trần xuống giường, rón rén bước đến trước cửa phòng sếp, lắng nghe thấy trong phòng không có động tình gì, liền nhẹ nhàng vặn núm cửa, may quá, không khóa. Cô bước từng bước thật nhẹ đến bên giường. Chiếc giường quả thực rất rộng, một tay cô bám vào cột trụ giường, tay kia cầm phong bao lì xì, cố gắng vươn cánh tay ra. Cô bất giác nín thở thật nhẹ nhàng, chầm chậm, chỉ cần lật gối lên rồi nhét xuống dưới là thành công.
Còn một chút nữa, một chút nữa thôi, chút chút nữa thôi!
"Tách!’
Đèn bỗng sáng trưng khiến Phồn Tinh sợ hãi giật nẩy mình theo bản năng rụt tay lại, ngửa người ra, nhưng vì dùng lực quá mạnh, gáy cô đập vào thứ gì đó khiến cô hoa mắt chóng mặt, mất thăng bằng, cả người ngã phịch lên chiếc chăn. Cô ảo não ngẩng đầu lên, thấy Thư Dập đang nằm trên giường nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
"Cô đang làm gì thế?"
Phồn Tinh thầm nghĩ, dù cô có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ tại sao nửa đêm nửa hôm lại lén lút mò vào phòng sếp, bây giờ còn nằm trên giường anh. Nhưng cô bắt buộc phải giải thích!
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Sếp, tôi kể cho sếp nghe một truyện cười nhé! Một hôm tôi và mẹ cãi nhau, sau đó tôi vô cùng hối hận, muốn mua cho mẹ một sợi dây chuyển bằng ngọc trai, nhưng không biết sợi dây chuyền mẹ đeo dài bao nhiêu, thế là đến nửa đêm, tôi lén cầm dây thừng lẻn vào phòng mẹ, muốn dùng dây thừng quấn quanh cổ bà để tính xem sợi dây chuyền dài bao nhiêu thì thích hợp, nhưng vừa đưa dây thừng vào cổ bà thì bà cũng như sếp, đột nhiên tỉnh dậy, hỏi, con đang làm gì thế?"
Thư Dập nhìn Phồn Tinh với vẻ mặt vô cảm.
Phồn Tinh lại nhìn Thư Dập bằng ánh mắt sáng rực.
Thư Dập từng chút từng chút một, rút phong bao lì xì trong tay Phồn Tinh ra. Phồn Tinh mở to mắt nhìn anh cầm phong bao đó nhét xuống dưới gối mình.
"Được rồi, cảm ơn, bây giờ thì cô có thể về ngủ chưa?" 
Phồn Tinh thầm nghĩ, thật không hổ danh là sư huynh thiên tài ở trường đại học P, dù núi Thái Sơn có sắp sập thì mặt vẫn không biến sắc. Cô cũng không thể làm mất mặt trường đại học P được, liền bò xuống giường, chỉnh lại quần áo, hùng dũng nói: "Không có gì! Chúc ngủ ngon!"
Sau đó Phồn Tinh ngủ rất ngon, đến tận khi mặt trời lên cao, vì quên không kéo rèm cửa, ánh nắng hắt thẳng vào gối thì cô mới tỉnh dậy. Cô vươn vai, cúi đầu xuống thì bỗng phát hiện dưới gối lộ ra một góc của phong bao lì xì, lật gối lên liền thấy một cái phong bao đỏ lặng lẽ nằm đó.
Phồn Tinh tò mò mở phong bao ra, bên trong có một xấp tiền, thực ra chính là cái phong bao tối hôm qua cô định để dưới gối của sếp, nhưng lúc này trong đó có thêm một tờ giấy với nét chữ quen thuộc, mạnh mẽ: nợ hai trăm tệ chẵn.
Theo phong tục chúc Tết cổ xưa thì không nên trả phong bao nguyên như cũ, mà phải cho thêm tiền vào, thế nên bây giờ CEO mới nợ cô hai trăm tệ.
Phồn Tinh bất giác mỉm cười. Sếp cô cũng rất có tình người đấy chứ!
Mùng Một Tết, Phồn Tinh cùng cha mẹ đi chùa. Trải qua chuyện lần này, cô đã nghĩ thoáng hơn. Dù sao gặp nhau họ cũng cãi vã, có muốn trốn tránh cũng không được, họ đều tín Phật, vậy thì hãy đi bái Phật Quan Âm, nếu có bản lĩnh thì cãi vã trước mặt Bồ Tát ấy!
Cô ghét việc phải đứng giữa hòa giải rồi, năm mới đến, muốn ra sao thì ra.
Quả nhiên, mặc dù bố cô dẫn theo dì Cung và cháu trai, mẹ dẫn theo dượng Giả, nhưng họ đều bình tĩnh điềm đạm, leo từng bậc lên chùa bái Phật rất khiêm nhường. Dượng Giả còn giúp bố cô nhấc chiếc xe đẩy, hai bên đối xử với nhau lịch sự như khách.
Mùng một Tết, ai cũng muốn nói lời may mắn, làm những việc may mắn.
Lúc ăn cơm vẫn là Phồn Tinh đặt bàn trước, địa điểm du lịch thường người đông đúc, chật chội, không có gì ngon, nhưng vì mọi người đều đói nên bữa cơm đó vừa thơm ngon lại đầm ấm. Phồn Tinh thanh toán xong thầm nghĩ, nếu hai ngày trước mà như thế này có phải tốt không, như thế sẽ chẳng xảy ra chuyện. 
Bố mẹ vẫn chưa biết chuyện cô và Chí Viễn đã chia tay, luôn miệng thúc giục: "Con đi ra ngoài cả ngày rồi, mau về với bố mẹ Chí Viễn đi!"
"Thật đấy, họ cũng không quen thuộc nơi này, con không cần để ý đến chúng ta đâu, hãy bắt xe về khách sạn đi."
Phồn Tinh vẫn kiên trì đưa cha mẹ về khách sạn, sau đó cô đến chợ bán đồ điện tử mua đại một cái điện thoại mới, sau đó nạp thẻ điện thoại. Do dự một lát, cô gọi điện cho Chí Viễn.
Rất lâu không có người nghe máy, không biết có phải vì nhìn thấy dãy số của cô không. Cô vô cùng buồn bã. Yêu nhau bao nhiêu năm, nhưng mỗi lần cãi nhau cô đều phải chủ động làm lành. Cô luôn nghĩ mình là con gái, nhún nhường một chút cũng không sao, đàn ông thường giữ thể diện, phải giữ thể diện đó cho anh. Lần này bố mẹ cô không đúng, nhưng anh không nói một tiếng đã bỏ về như thế khiến cô không có cơ hội để giải thích.
Phồn Tinh nghĩ, có lẽ anh cần bình tĩnh lại, thế cũng tốt, như vậy bản thân cô cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn thấy rất buồn.
Lúc buồn, cô thích nhất là đi chợ, người qua người lại, rau cỏ xanh non, trái cây tươi ngon, những chú cá nước ngọt béo núc... đúng là một không gian ẩm thực.
Lúc buồn, cô thích nhất là nấu ăn, nấu ăn giúp cô quên đi rất nhiều chuyện, chỉ chuyên tâm nấu nướng.
Cô mua rất nhiều thực phẩm ở chợ mang về.
Tối mùng Một Tết, CEO vẫn làm bít tết cho cô ăn, có qua có lại mới toại lòng nhau, cô quyết định nấu mấy món Thượng Hải để cải thiện bữa ăn cho sếp.
Chợ Tam Á khá đầy đủ thực phẩm, chỉ riêng măng tươi là khó mua, Phồn Tinh phải chạy đi mấy siêu thị mới mua được, sau đó bắt taxi về vịnh Thanh Thủy.
Thư Dập nhìn thấy túi thực phẩm thì rất vui, nói: "Nếu như có thịt muối thì hay quá, có thể làm món măng tươi hầm thịt." Phồn Tinh nói: "Không có thịt muối, nhưng có thể mua chân giò hun khói." Thực ra chân giò hun khói càng thơm hơn.
Lúc Phồn Tinh đang thái măng thì có người ấn chuông cửa, vì cô đang bận nên Thư Dập bước ra mở cửa.
Cô vốn nghĩ là quản lý khách sạn. "Ôi, quên mua gừng rồi, nhà bếp khách sạn chắc chắn có..." Vừa nói, cô vừa bước ra ngoài, định xin ít gừng từ người quản lý khách sạn.
Thư Dập vừa mở cửa thì nhìn thấy phó tổng giám đốc bộ     phận kỹ thuật Tống Quyết Minh cầm chai rượu vang tươi cười đứng đó.
"Surprise?" Lão Tống cười hi hì ôm lấy vai Thư Dập.
"Haizz, tôi cùng bố mẹ đến Tam Á ăn Tết, tôi biết tôi đã làm phiền chuyện yêu đương của cậu, nhưng yên tâm đi, tôi đến xin một bữa cơm rồi sẽ đi ngay!"
Lão Tống vừa nói vừa bước vào bên trong, Thư Dập không thể ngăn được. Nửa giây sau, lão Tống cầm rượu vang và Phồn Tinh cầm dao thái rau "gặp nhau ở ngõ hẹp", mặt đối mặt.
Lão Tống không làm rơi chai rượu vang xuống đất nên cũng được coi là người bình tĩnh. Phồn Tinh cầm con dao thái rau ngay lập tức máu xông lên não, không nói được câu nào.
Chỉ có Thư Dập là bình chân như vại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
‘Chúc Phồn Tinh, thư ký của tôi, anh quen đấy. Tống tổng, phó tổng giám đốc phòng kỹ thuật của công ty, cô cũng quen đấy.’
Lão Tống thầm nghĩ, tôi không quen sao được? Phòng của cô ấy ở bên ngoài phòng của tôi, suốt ngày dọn dẹp bàn ghế, bưng nước pha trà, lần nào họp cô ấy cũng lo mua cơm hộp cho cả phòng, chúng ta còn lấy cô ấy ra cá cược, ai thắng được một trăm tệ, nghĩ đên đây, lão Tống hận không cho mình cái bạt tai.
Phồn Tinh cũng nghĩ, không quen sao được? Cả công ty có tất cả mấy phó tổng chứ? Người này tính tình thẳng thắn, thường xông vào phòng cãi nhau với CEO, đang cãi dở còn mặt dày bảo cô pha cốc cà phê thật đặc, không sữa không đường, giải khát xong lại tiếp tục cãi nhau với CEO. Ồ, đúng rồi, anh ta còn lấy mình ra cá cược một trăm tệ với CEO cơ mà.
Lão Tông nhìn thấy cái thớt gỗ đầy rau, đặt chai rượu vang trên bàn, viện cớ: "Vậy... Tôi vừa nghĩ ra là tôi có chút việc, hai người cứ tự nhiên, tôi đi trước đây!"
Chúc Phồn Tinh thầm nghĩ: "Đừng đi, anh mà đi thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất", liền vội nói: "Đừng, đừng, anh ở lại dùng cơm đi, tôi cũng chỉ làm mấy món để đổi khẩu vị cho Thư tổng thôi.
Thư Dập cũng nói: "Đúng đây, đến rồi thì ngồi ăn cùng đi. Lão Tống cảm thấy bất an, hết nhìn Thư Dập lại nhìn Phồn Tinh.
"Cùng ăn à?" Anh ta cũng thấy rất khó xử. Thế này là thế nào nhỉ? Đầu mình bị ngấm nước hay sao mà mới mùng Một đã chạy đến chỗ CEO. Biết rõ CEO đi nghỉ với bạn gái, nhưng mình lại vô tình phát hiện ra bí mật động trời, không hiểu lúc về có bị "giết người diệt khẩu" không?
Thư Dập kiên quyết kéo anh ta ra phòng khách. "Cùng ăn đi!"
Lão Tống đúng là có chuyện muốn bàn bạc với Thư Dập,anh ta lấy điện thoại, mở bản vẽ ra thảo luận với Thư Dập về sản phẩm mới của phòng thực nghiệm. Hai anh chàng kỹ sư hễ nhắc đến chuyên môn là mắt sáng rực, thảo luận sôi nổi trong phòng khách. Lão Tống vừa nói, nước bọt vừa bắn tứ tung, tranh luận kịch liệt về tham số tiêu chuẩn với CEO, cuối cùng giận dữ đập tay vào tay vịn xô pha, còn nói nếu cậu muốn thế thì tôi không làm nữa, tôi về phòng thực nghiệm làm nhân viên kỹ thuật.
CEO lạnh lùng nói: "Anh không làm cũng được, anh xem công ty có phòng thực nghiệm nào dám chứa chấp anh, tôi sẽ cắt giảm một nửa dự toán của phòng đó."
Lão Tống trông có vẻ ấm ức như chú cún, thiếu chút nữa là gục trên xô pha khóc hu hu.
Phồn Tinh nói to bảo bữa tối nấu xong rồi, lão Tống hậm hực ngồi bên bàn ăn, vừa làu bàu trách móc vừa mở chai rượu vang.
"Không ngờ cậu lại không đồng ý với quan điểm của tôi, rượu đắt thế này, tôi mang cho cậu uống thật là uổng phí."
CEO không thèm động mí mắt, nói: "Anh cầm về cũng được."
Lão Tông quay ra cầu cứu Phồn Tinh. "Em xem cậu ta nói đấy! Em gặp ông chủ nào ức hiếp người như vậy chưa?"
Phồn Tinh cười hi hì nhận chai rượu vang, rót rượu vào ly và nói: "Em không hiểu gì về kỹ thuật, nhưng thức ăn nguội thì sẽ không ngon, các anh mau ăn cho nóng."
Lão Tống vẫn còn tức giận, nhưng đúng là tay nghề nấu nướng của Phồn Tinh rất giỏi, anh ta ăn mà mặt mày hớn hở.
Uống đến ly thứ ba, CEO mới nói: "Xin lỗi anh Tống, kỳ thực Phồn Tinh cũng biết, tôi vừa mới thất tình, tâm trạng không tốt, thế nên vừa nãy nói năng hơi quá đáng, mong anh đừng để bụng."
Lão Tống một lần nữa nhìn Thư Dập chằm chằm, lòng thầm nghĩ không biết họ lại diễn kịch gì nữa đây, có điều sếp đã xin lỗi rồi, dân kỹ thuật dù không biết gì về nhân tình thế thái nhưng cũng biết là nên nhanh chóng làm hòa.
"Không sao, không sao, chẳng phải chúng ta bắt đầu cãi nhau từ khi nằm giường tầng đến bây giờ à, nếu cứ chấp nhặt với cậu thì có lẽ tôi đã bị cậu làm tức chết rồi." 
Phồn Tinh tò mò hỏi: "Hai anh là bạn học ạ?"
"Không phải, anh học đại học T, cậu ấy học đại học P, anh hơn cậu ấy hai tuổi, làm bạn học sao được. Chẳng qua hồi còn học đại học thuê phòng bên ngoài, sinh viên nghèo mà, thuê loại phòng ở ghép, phòng rất nhỏ nên dùng giường tầng, lúc đóng cửa mà không lách người là không đóng được. Bọn anh ở chung một phòng, anh ngủ giường trên, cậu ấy ngủ giường dưới, hai đứa không ngủ được thì đêm hôm mò dậy chơi game, nghỉ hè cùng nhau đến thôn Trung Quan(*) mua mấy thứ như bo mạch chủ gì gì đó. Hì hì, nhớ đến những ngày đó thấy thật thú vị."
(*) Thôn Trung Quan: được mệnh danh là "Thung lũng Silicon" của Trung Quốc, là một quẩn thể các trung tâm thương mại bán hàng điện tử, nhà hàng ăn nhanh và các cao ốc văn phòng.     
Không hiểu vì sao, Thư Dập cúi đầu mải miết húp canh như không có chút hứng thú nào.
Phồn Tinh thầm nghĩ, CEO thật chu đáo, giữ lão Tống lại dùng cơm, còn đặc biệt nói ra chuyện thất tình để phủi sạch mối quan hệ giữa anh và cô, nếu không khi trở về công ty lại có những tin đồn, bản thân cô không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Anh rất ít khi nói chuyện riêng tư của mình với cấp dưới, lần này coi như phá lệ, điều này khiến Phồn Tinh vô cùng cảm kích.
Cơm no rượu say, lão Tống lắc lắc đầu, nói: "Này Phồn Tinh, tay nghề nấu nướng của em thật tuyệt, các món em nấu ngon lắm, ai có phúc mới lấy được em đấy! Nếu em chưa có bạn trai anh nhất định sẽ theo đuổi em!"
Phồn Tinh chỉ mỉm cười.
Thư Dập nói: "Theo đuổi đi, cô ấy vừa thất tình đấy!"
Một lần nữa máu bốc lên não Phồn Tinh, mặc dù đang cầm con dao nhưng cô không thể đâm chết vị CEO vừa phát mười chín tháng lương tiền thưởng Tết cho cô được.
Thư Dập hình như không ý thức được mình nên nói gì và không nên nói gì, cứ thế ngồi ăn trái cây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.