Nhiễm Thuật vội vàng nâng mặt Tùy Hầu Ngọc lên, lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc mà… Không phải tớ đã trở về rồi ư?”
Tùy Hầu Ngọc còn muốn hỏi thăm tình hình của Nhiễm Thuật, nhưng chưa kịp nói lời nào thì Nhiễm Thuật đã đẩy cậu về phía giường bệnh, vừa đi vừa nói: “Cậu không cần hỏi gì cả, tớ sẽ tự nói.”
Sau đó, Nhiễm Thuật một mình cân hết tất cả các vai diễn tả lại những gì cậu đã trải qua mấy ngày nay cho Tùy Hầu Ngọc, nom sống động như thật.
Lúc kể chuyện Nhiễm Thuật không hề lắp bắp, nói năng lưu loát rành mạch, liên miên không dứt nhưng tràn đầy cảm xúc.
Tang Hiến đã nghe qua một lần rồi nên giờ chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, tiện tay xóa hết tất cả nội dung được đăng trên Weibo.
Đợt trước để tìm kiếm Nhiễm Thuật, tất cả thủ đoạn anh đều mang ra sử dụng cả.
Hầu Mạch đỡ Tùy Hầu Ngọc để cậu dựa vào chăn bông, còn mình thì ngồi bên cạnh vừa gọt táo vừa lắng nghe.
Tang Hiến đang nghe một nửa bất thình lình lên tiếng: “Không phải em nói rằng mình tranh thủ chạy ra ngoài khi họ uống rượu say mèm à? Sao bây giờ thành một mình chấp năm vậy?”
“Ơ hay, anh không im lặng hộ em vài phút được à?!” Nhiễm Thuật bực bội nhìn Tang Hiến một cái: “Lúc cần anh nói sao anh không nói, lúc không cần thì anh cứ phải cố chen vô một câu làm gì, đã vậy câu nào câu đó toàn lạc quẻ. Thôi anh quay lại cosplay người qua đường ngoan ngoãn đáng yêu của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885896/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.