Lúc Tùy Hầu Ngọc đi vào căn tin thì Hầu Mạch và Tang Hiến cũng đúng lúc cùng nhau đi ra ngoài, định cùng nhau đi khởi động.
Sau khi hai người bọn họ nhìn thấy cậu thì đồng thời im lặng, làm cho cậu phải suy nghĩ nhiều.
Không phải là hai người đó đang nghiên cứu thảo luận chuyện tâm đắc gì đấy chứ?
Bây giờ mỗi lần nhìn hai người nọ ánh mắt cậu đều hơi lạ lạ, luôn cảm thấy đây là hai tên lưu manh cùng đi với nhau.
Hầu Mạch đi tới cúi đầu xuống nói với cậu: “Anh đi khởi động trước, em ăn sáng xong đi thẳng đến khán đài là được.”
“A, anh cố lên.”
“Ừm, chắc chắn sẽ cố.” Hầu Mạch trả lời xong còn bóp nhẹ vành tai của cậu, sau đó sóng vai đi ra ngoài với Tang Hiến.
Cậu quay đầu nhìn hai người kia đi xa, chẳng biết tại sao cứ cảm thấy họ giống như hai con sói già đang vẫy đuôi nghiên cứu làm sao để ăn được bé thỏ trắng.
Cậu không quan tâm nữa, tự đi vào mua cơm thì nhìn thấy bọn Đặng Diệc Hành cũng đang ở trong nhà ăn, hai cặp đôi đều đang ở đây.
Cậu bưng khay ăn sang đó ngồi, vừa ăn hai miếng đã nghe thấy Lữ Ngạn Hâm an ủi: “Ngọc ca, cậu không cần quan tâm đến đám người đó đâu. Bọn họ chính là chanh thành tinh tiết ra dung dịch axit, không chấp nhận chuyện một người mới như cậu thắng thôi.”
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Ngạn Hâm, vẻ mặt khó hiểu.
Đặng Diệc Hành nhanh chóng lấy cùi chỏ đụng Lữ Ngạn Hâm: “Em không nói thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885883/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.