Trên khán đài có một đợt vỗ tay hoan hô kịch liệt.
Một nhóm các học sinh của Phong Dữ tới xem thi đấu, đầu tư hẳn một cây cờ in logo trường, huơ qua huơ lại.
Ban nãy Hầu Mạch đứng ngay gần lưới đánh một cú volley lợi dụng sơ hở của đối thủ, đối thủ không kịp ứng đối nên hắn đã ghi điểm một cách đẹp mắt.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc là những người biết cách giữ bóng rất thông minh.
Chiến thuật thi đấu dự kiến được thử nghiệm rất thành công khiến cho hai người càng tự tin hơn, thậm chí còn tìm cách cải thiện lối chơi trong quá trình thi đấu.
Trong khi đối thủ cứ tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục chơi như vậy, họ lại bất ngờ thay đổi lối chơi, dường như chỉ cần một khoảnh khắc mất cảnh giác thôi là sẽ rơi vào thế bị động.
Hồ Khánh Húc theo phản xạ lui về phòng thủ ở đường biên ngang, lại phát hiện trước mặt xuất hiện khoảng trống.
Đường bóng của Hầu Mạch rất xảo quyệt.
Còn vị cộng sự kia, cũng phối hợp với sự xảo quyệt của hắn. Những đường bóng của Hầu Mạch biến hóa nhiều nhất có thể, khó mà dự đoán trước được.
Điều bức bối nhất chính là bọn họ không dự đoán được Hầu Mạch nhưng Hầu Mạch lại dự đoán được phản ứng của bọn họ.
Bảo sao mỗi lần Lưu Mặc nhắc tới Hầu Mạch đều gọi Hầu Mạch là Khỉ Hèn.
Hầu Mạch quay người lại, đập tay ăn mừng với Tùy Hầu Ngọc.
“Đánh nhanh thắng nhanh.” Hầu Mạch nhắc nhở.
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc dùng giọng mũi đáp lại.
“Tập trung.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885809/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.