Tùy Hầu Ngọc cùng đám bạn học quay trở lại vị trí lớp, vừa đi vừa ngáp, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cậu ngồi lên băng ghế, vừa mới bung dù của Tô An Di ra thì Hầu Mạch mon men sáp tới cọ dù.
Cậu nhíu mày ghét bỏ Hầu Mạch, muốn đuổi người đi.
Nhưng Hầu Mạch chẳng thèm để ý đến Tùy Hầu Ngọc, hăng say tán gẫu với những người xung quanh về chuyện lát nữa tới lượt Âu Dương Cách thi đấu, bọn họ đang bàn nên dùng khẩu hiệu cổ vũ gì để phát trên loa.
Hầu Mạch cứ nói chuyện mãi, tự nhiên ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, làm cho Tùy Hầu Ngọc có muốn nói chen vào cũng không chen nổi.
Tùy Hầu Ngọc lại ngáp một cái, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc thì chưa đầy một phút sau đã ngả vào vai Hầu Mạch ngủ rồi.
Cảm giác được bả vai bị đè xuống, Hầu Mạch nghiêng đầu sang nhìn, im lặng lặng không nói gì nữa.
Hắn cẩn thận rút cây dù trong tay Tùy Hầu Ngọc ra, cố ý hạ thấp về phía trước che chắn, không để nhiều người chú ý tới hai người bọn họ.
Hai nam sinh dùng một chiếc dù hoa của nữ sinh che nắng, hình ảnh cực kỳ hài hòa, vì chỉ cần có ngoại hình đẹp là có thể cân tất cả.
Có nhan sắc, có thể tùy hứng.
Đám bạn trong lớp vẫn đang sôi nổi thảo luận, hưng phấn đưa ra ý kiến, gần như chẳng có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Nhiễm Thuật ngồi gần đó ngó sang nhòm một cái, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngủ, ngủ được thật kìa…”
Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885791/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.