Edit: Vũ Quân
Điện thoại trên bàn cơm rung lên, Thẩm Quốc Lập và Vương Lệ Trân cùng nhau liếc nhìn về phía Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu thấy rõ tên người gọi, đặt đũa xuống, đẩy ghế dựa cầm điện thoại đi về phía phòng mình.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng đến mức rung lên.
Thẩm Quốc Lập nhíu mày hỏi bà xã mình: "Con bé làm sao vậy? Gần đây tôi thấy nó giống như thay đổi thành một người khác?"
"Làm sao tôi biết được? Sao ông không tự quản con gái của ông đi." Vương Lệ Trân phản bác.
"Tôi ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền để bà ở nhà chăm sóc con gái mà bà cũng không chăm sóc được thì bà còn làm được cái gì?" Thẩm Quốc Lập cao giọng trách cứ.
"Còn không phải ông đột nhiên phất lên à, làm như mình tài giỏi lắm. Quả nhiên người ta nói không sai, đàn ông một khi có tiền là bắt đầu hư hỏng."
Vương Lệ Trân giống như phát điên quở trách ông.
"Bà bị bệnh tâm thần à, mụ già thối, nào có ai nguyền rủa chồng như bà"
Thẩm Quốc Lập ném bát, đi giày đá cửa, ra ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy tiếng mẹ thấp giọng khóc nức nở, tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành tiếng mắng nghẹn ngào.
"Phát tài phát tài...... Có tiền thì ở bên ngoài nuôi đàn bà, cho rằng tôi không biết sao! Tôi thà chấp nhận một nhà chúng ta mãi mãi sống ở nông thôn. Chuyển đến thành phố lớn có gì tốt? Lại còn nói vì con gái học hành, rõ ràng là ông muốn đi tìm gái trẻ...."
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-thuy/160449/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.