Hai người đứng bên đường nhìn Đường Uyển Điềm lên xe taxi đi khuất.
"Đang nghĩ gì thế?" Kỷ Xuân Sơn dùng khuỷu tay chọc chọc Thẩm Hòe Tự, "Linh hồn chạy theo người đẹp rồi à?"
Mặt trời sắp lặn, ánh nắng chiều nhuộm đỏ đường chân trời, ánh sáng và bóng tối đan cài giữa buổi hoàng hôn khiến cả thế giới dần dần trở nên mơ hồ. Thẩm Hòe Tự nhìn dòng xe cộ tấp nập lướt qua, đáy lòng nảy sinh vô số câu hỏi, nhưng nghĩ trước nghĩ sau lại thấy bản thân hiện tại không có tư cách gì đi hỏi.
Bọn họ ở bên nhau mười bảy ngày, xa cách mười ba năm, lời chia tay là do anh đề nghị. Kỷ Xuân Sơn bước sang một trang mới, có cảm tình với người mới, theo đuổi mục tiêu mới hay có một cuộc sống mới, hết thảy đều là chuyện thường tình.
"Thẩm Hòe Tự." Kỷ Xuân Sơn cắn ống hút ly trà chanh, cất tiếng phá vỡ dòng suy nghĩ của anh, "Buổi xem mắt của cậu hình như bị tôi phá hỏng rồi."
Ngữ khí hoàn toàn không nghe ra ý xin lỗi.
Thẩm Hòe Tự mặc kệ hắn, bây giờ anh chỉ mong mỗi một điều là Đường Uyển Điềm có thể giữ lời hứa, không kể chuyện chạm mặt Kỷ Xuân Sơn cho Triệu Văn Nhân biết.
Kỷ Xuân Sơn uống một ly trà chanh mất nửa tiếng đồng hồ, đá trong ly tan sạch mà vẫn còn sóng sánh tận nửa ly.
Thẩm Hòe Tự nhớ lại vị chua gắt bén nhọn trên đầu lưỡi, ghét bỏ liếc một cái: "Anh không thấy chua à?"
"Chua chứ, chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814641/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.