Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên kéo lý trí Thẩm Hòe Tự online một lần nữa, móc điện thoại ra xem thử, là cuộc gọi của Triệu Văn Nhân.
Anh muốn tránh khỏi cái ôm của Kỷ Xuân Sơn, thế nhưng đối phương càng thêm dùng lực sống chết không chịu buông tay.
Tiếng chuông vang lên liên tiếp thúc giục, Thẩm Hòe Tự đành khuyên giải: "Để tôi nghe điện thoại đã."
"Cứ nghe đi." Kỷ Xuân Sơn ném ra một câu, cánh tay lại không có ý định di chuyển.
Cuộc đàm phán chưa bắt đầu đã thất bại, Thẩm Hòe Tự bất chấp ấn nút nhận cuộc gọi: "A lô?"
"Hòe Tự, mẹ với dì Vương nói chuyện xong rồi, hôm nào hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."
"Dì Vương? Là dì Vương nào?" Thẩm Hòe Tự hoài nghi bản thân bị Kỷ Xuân Sơn kích thích đến mất trí nhớ tạm thời.
"Thằng nhóc này, mẹ của Uyển Điềm chứ là ai!"
Thẩm Hòe Tự: "..."
Nếu lúc này có cái khe đất nứt ra, nhất định anh sẽ dứt khoát nhảy vào không hề luyến tiếc.
"Mẹ," Thẩm Hòe Tự thử phân tích phải trái cho bà Triệu, "Hình như mẹ hơi đốt cháy giai đoạn rồi, con với cô ấy mới gặp nhau có mỗi một lần."
"Thì chính con nói chứ ai, trò chuyện với người ta thấy khá ổn." Triệu Văn Nhân nói, "Gặp được người phù hợp là phải hành động liền tay, con đến tuổi này rồi có gì cần do dự nữa."
Thẩm Hòe Tự nói lý không xong, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc trò chuyện: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814625/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.