"Đi ngủ đừng nên đeo tai nghe." Thẩm Hòe Tự trả earphone cho hắn, nghiêm túc nói, "Không tốt cho thính lực đâu."
Kỷ Xuân Sơn cất cặp tai nghe đi, "Ừ" một tiếng.
"Sao trông cậu có vẻ mệt thế." Thẩm Hòe Tự chưa từng thấy qua dáng vẻ ỉu xìu uể oải của Kỷ Xuân Sơn bao giờ, "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"
"Ừm."
"Vậy cậu mau ngủ đi." Thẩm Hòe Tự duỗi tay tắt đèn.
"Không cần." Kỷ Xuân Sơn giữ chặt tay áo anh, nhíu mày lắc đầu, "Tôi ngủ không được."
Kỷ Xuân Sơn ngày thường rất tự tin sáng láng, lúc này lại có bảy phần lười nhác ba phần ngơ ngẩn, cứ như đây mới là trạng thái nguyên bản của hắn.
Thẩm Hòe Tự buông tay, bất đắc dĩ hỏi: "Thế bây giờ nên làm sao?"
Kỷ Xuân Sơn thấp giọng: "Cậu nói chuyện với tôi một lát đi." Ngữ khí mềm mại, giọng nói trầm khàn như đang làm nũng.
Thẩm Hòe Tự sửng sốt, trần đời này người duy nhất anh từng dỗ chỉ có mẹ ruột, thử thách ngày hôm nay có vẻ hơi khó rồi.
Anh chui vào túi ngủ của mình, nằm nghiêng quay mặt về phía Kỷ Xuân Sơn, đồng thời vỗ vỗ vào túi ngủ của đối phương ra hiệu hắn cũng nằm xuống: "Muốn nói chuyện gì?"
Kỷ Xuân Sơn nằm về chỗ cũ đối diện anh, do dự nửa ngày mới nặn được một câu "Không biết".
Thẩm Hòe Tự: "..."
Lần đầu tiên trong đời anh nảy ra ý nghĩ phải xin Đoàn Triết giúp đỡ.
Trong lều yên tĩnh mất vài phút, rốt cuộc Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814608/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.