============= 
Nửa tiếng sau, hai người thành công leo lên đỉnh núi. 
Nơi này cao trên bốn trăm mét so với mực nước biển, bên tai văng vẳng tiếng gió thổi qua vách đá nghe ù ù rất ma quái. 
Thẩm Hòe Tự nhìn lên bầu trời sâu thẳm, hiện giờ thành phố bị ô nhiễm ánh sáng quá mức nghiêm trọng, mặc dù đêm nay quang đãng không có mây mù, nhìn bằng mắt thường cũng chỉ thấy được mấy ngôi sao đếm trên đầu ngón tay. 
Hành trình ngắm sao hôm nay tuyên bố hoàn toàn lật xe. 
Kỷ Xuân Sơn không quá để ý, hắn tìm một vị trí có tầm nhìn tốt bên vách núi ngồi xuống, móc cánh gà trong túi giấy vẫy vẫy tay với Thẩm Hòe Tự: "Thất thần ở đó làm gì? Lại đây ăn đi." 
Gần đây thời gian ăn cơm của Thẩm Hòe Tự có quy luật lên không ít, lại phải leo núi một hồi nên bụng dạ lúc này đã réo vang, lập tức ngồi xuống cạnh hắn nhận cánh gà. 
"Vị nó vốn như thế này à?" Thẩm Hòe Tự vừa nhai thịt gà vừa nghi hoặc, "Em nhớ trước đây nó ngon lắm mà?" 
Kỷ Xuân Sơn miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, giờ phút này cũng rất nghi ngờ mình mua nhầm gà giả. Hắn ủ ê mặt mày giơ xương gà trong tay lên, ngữ khí khẳng định: "Trước kia tuyệt đối —— tuyệt đối không phải mùi vị này." 
Thẩm Hòe Tự bật cười, xem ra hành trình nghiền ngẫm hương vị cũ cũng tuyên cáo thất bại luôn rồi. 
Anh ngẩng đầu nhìn lên tam giác mùa hè buồn hiu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814440/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.