=============
Canh trước cửa phòng ICU không phải trải nghiệm gì xa lạ, năm đó cha Thẩm Hòe Tự từng chống chọi trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn hai tuần. Nhưng ngày xưa anh còn nhỏ nên không có quá nhiều cảm xúc với căn phòng như ranh giới nối liền sinh tử này, chỉ cảm thấy y bác sĩ ở đây luôn qua lại vội vàng, người nhà bệnh nhân tần ngần uể oải, hoàn toàn không có chút sức sống nào.
Ban ngày Triệu Văn Đào sẽ đến bệnh viện nhận ca, những lúc có cậu mình ở đó, Thẩm Hòe Tự mới có thể dựa vào lưng ghế chợp mắt được một lát.
Kỷ Xuân Sơn luôn cố tình duy trì khoảng cách với Thẩm Hòe Tự, nhưng Triệu Văn Đào có chậm tiêu hơn nữa vẫn dễ dàng nhận ra cậu "bạn học" luôn ngồi chờ trong bệnh viện cùng anh chắc chắn phải có quan hệ không tầm thường.
Ông ta đã sớm nghe chuyện cháu trai mình không quen bạn gái, loại chuyện này hiện giờ cũng không tính là tin tức kinh thiên động địa, lại càng không tới phiên mình can thiệp nên Triệu Văn Đào chỉ làm như không biết gì.
Trong thời gian này Đoàn Triết cũng tới thăm một lần, sau khi đọc qua bệnh án thì an ủi Thẩm Hòe Tự mấy câu, nói điểm xuất huyết nằm ở thùy trán của bán cầu không thuận, xem như là may mắn trong bất hạnh nên anh phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Ngày thứ tư sau cuộc phẫu thuật, các dấu hiệu sinh tồn của Triệu Văn Nhân đã ổn định nên được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814424/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.