=============
Hai bên đường mới không có chỗ dừng xe, Kỷ Xuân Sơn phải đỗ xe vào trong tiểu khu rồi cùng Thẩm Hòe Tự đi bộ ra ngoài đường cái.
Thẩm Hòe Tự thất thần nhìn nơi cây hòe già kia từng tồn tại —— một đoạn nhựa bê tông rất tầm thường, bên trên sơn vài đoạn vạch chỉ đường màu trắng.
Là chỗ này sao?
Chắc là đúng rồi.
Mất đi vật tham chiếu và vị trí chuẩn xác, thật ra anh không còn nhớ rõ lắm.
"Ngày hôm đó em ném hỏng điện thoại." Thẩm Hòe Tự nói nhàn nhạt.
"Tôi biết."
"Anh không biết đâu. Em làm hỏng bộ nhớ, bên bảo hành nói không sửa được nữa. Những tin nhắn anh gửi cho em chỉ còn sót lại một cái cuối cùng thôi."
Kỷ Xuân Sơn nhìn qua sườn mặt anh.
Hắn có thể hiểu tâm trạng anh vào lúc này. Lần đầu tiên trông thấy nơi đây biến thành một mảnh đất bằng cũng có dáng vẻ buồn bã mất mát tương tự.
"Di động hỏng, cây cũng không còn, nhà cũ thì bán." Thẩm Hòe Tự khẽ than thở, "Đoạn hồi ức đó, em không giữ lại được chút gì."
Chứng cứ tồn tại của giấc mộng xưa cũ kia chỉ còn lại một lọ sao giấy, một chiếc áo thun của Kỷ Xuân Sơn và một quyển đề thi vật lý lớp 11.
Kỷ Xuân Sơn không biết nên an ủi anh như thế nào. Bản thân hắn cũng chỉ giữ lại được một phong thư tình năm đó Thẩm Hòe Tự đưa cho.
"Về nhà nhé?" Hắn ôm vai Thẩm Hòe Tự, nhẹ giọng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814414/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.