=============
Đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn được người lớn trịnh trọng bắt tay thăm hỏi, cảm thấy nụ cười của Thẩm Tại Xuyên rất xán lạn, bàn tay dày rộng cũng vô cùng ấm áp. Hắn rụt rè thu tay lại ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói chuyện nữa.
Thẩm Hòe Tự lại làm như rất quen thân, ghé sát vào mặt hắn hỏi: "Ba tớ ngầu lắm đúng không? Ông ấy là người tớ thích nhất trần đời đấy."
Kỷ Xuân Sơn hơi nhíu mày né ra xa một chút.
Thẩm Hòe Tự xáp lại gần hơn: "Tinh Tinh, năm nay cậu bao tuổi rồi?"
Kỷ Xuân Sơn mất kiên nhẫn đáp: "Tám tuổi."
"Tám tuổi? Tớ cũng tám tuổi đấy." Thẩm Hòe Tự trợn to mắt, "Cậu không chịu ăn cơm đúng không? Ba tớ bảo mấy đứa kén ăn thì không cao lên được đâu."
Một câm giẫm hẳn vào bãi mìn, Kỷ Xuân Sơn nghiến chặt quai hàm làm như không nghe thấy.
"Cậu như vậy là không được đâu." Thẩm Hòe Tự nói như thật, "Sau này lớn lên đến vợ cũng bế không nổi cho xem."
Sắc mặt Kỷ Xuân Sơn đỏ lên có thể thấy bằng mắt thường.
Sắc mặt Kỷ Chấn Hoa đen xuống có thể thấy bằng mắt thường.
Thẩm Tại Xuyên không nhịn nổi phụt cười một tiếng.
"Nhóc con, nói bậy bạ cái gì thế hả?" Triệu Văn Nhân lướt qua Thẩm Tại Xuyên, hung hăng vỗ mạnh lưng Thẩm Hòe Tự một cái, "Thẩm Tại Xuyên, anh lại cho con xem mấy bộ phim kỳ quặc rồi đúng không?"
"Không sao, không sao mà, trẻ con không biết lựa lời."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814402/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.