Chương trước
Chương sau
=============

Lúc Kỷ Xuân Sơn đẩy cửa bước vào, Thẩm Hòe Tự đang ngồi trên bàn học của hắn lật xem một quyển vở ghi chép.

"Cơm sắp nấu xong rồi, em ra ngoài ngồi chơi một lát không?" Kỷ Xuân Sơn cầm quyển vở ghi chép bài tập vật lý dày cộp trên bàn lên, "Thứ này có gì đẹp mà xem?"

Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú như muốn khắc sâu vào trong da thịt.

Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ rất tình cờ, gương mặt của cậu nhóc kia đã sớm bị Thẩm Hòe Tự ném xuống đáy vực sâu quên lãng —— mãi đến khi được những tấm ảnh cũ đánh thức phần ký ức năm tám tuổi.

Nếu so với thời điểm đó, dáng vẻ Kỷ Xuân Sơn đúng là thay đổi quá nhiều.

Thế nhưng cặp mắt hoa đào rất sâu và hàng lông mi dài như cánh bướm kia...

Tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn...

Tất cả những hành vi khó hiểu của Kỷ Xuân Sơn, giờ phút này đều đã có đáp án chính xác.

"Từ nhỏ đã quyết định rồi."

"Tôi muốn đưa cậu lên trời ngắm sao."

"Từ ngày vũ trụ khởi đầu, vụ nổ Bigbang."

Anh từng xem những lời này là tình thoại tán tỉnh của Kỷ Xuân Sơn, hiện giờ mới biết câu nào cũng là lời nói thật. Kỷ Xuân Sơn nói không sai, anh quả là một đứa chậm tiêu, lại còn bị não cá vàng.



"Lại đa sầu đa cảm chuyện gì đấy? Lát nữa mẹ tôi lại tưởng tôi bắt nạt em mất." Kỷ Xuân Sơn đưa tay phủ lên đầu anh.

Thẩm Hòe Tự cố gắng giữ vẻ mặt như không có chuyện gì, thế nhưng chóp mũi đỏ bừng đã làm bại lộ tất cả cảm xúc.

"Xin lỗi anh." Anh vươn tay vòng quanh eo Kỷ Xuân Sơn, áp chặt đầu mình vào người hắn.

Xin lỗi vì đã không nhận ra anh sớm hơn.

"Tại sao lại xin lỗi?" Kỷ Xuân Sơn hơi cong eo ôm hờ anh vào ngực. Hắn đã đoán được đại khái nguyên nhân làm Thẩm Hòe Tự buồn bực.

Vở ghi chép không biết nói dối.

Hai năm đầu tiên quay trở lại trường học, do ảnh hưởng nặng nề từ bệnh tật và tác dụng phụ của thuốc nên trí nhớ của hắn bị giảm sút nghiêm trọng, phản ứng cũng chậm chạp đi, việc học hành trở nên rất vất vả. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn lấy được thành tích ưu tú thi đậu vào khoa Tài chính của Nhân Đại, một lần nữa trở thành nhân vật truyền kỳ trong trường, gần đây trường đại học còn mời hắn về diễn thuyết cho các sinh viên trong lễ tốt nghiệp.

Thẩm Hòe Tự vẫn im lặng, Kỷ Xuân Sơn liền tự hỏi tự đáp: "Đau lòng thay tôi à? Vậy về sau phải đối xử với tôi thật tốt đấy nhé."

"Đêm ngày mốt có mưa sao băng Leonids." Thẩm Hòe Tự ôm chặt thắt lưng hắn, rầu rĩ nói, "Chúng ta cùng lên núi Hư Minh một chuyến đi."

Kỷ Xuân Sơn vuốt ve đầu anh thấp giọng cười, cười đến có chút bất đắc dĩ.

Mấy người làm ông chủ quả nhiên không thể hiểu nỗi khổ của dân làm công ăn lương, may mà số ngày phép hắn dồn lại trong mấy năm gần đây cũng đủ nhiều.

Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy chút bóng dáng thời còn nhỏ trên người Thẩm Hòe Tự —— không hề cất giấu cảm xúc khó chịu trong lòng, thẳng thắn biểu đạt, thỉnh thoảng sẽ biết làm nũng hoặc hành động tùy hứng.

"Được." Kỷ Xuân Sơn dịu dàng đáp lại. Đam Mỹ Hay

*



Bữa cơm tối ăn được một nửa, cuối cùng Kỷ Chấn Hoa mới mở miệng nói câu đầu tiên trong tối nay. Ông hạ đũa xuống, nghiêm mặt nhìn Thẩm Hòe Tự: "Người nhà cậu đã đồng ý chuyện của hai đứa chưa?"

Thẩm Hòe Tự vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, đáp "Đồng ý rồi ạ".

Còn chưa kịp nói đến câu thứ hai, Kỷ Xuân Sơn đã chen miệng vào trước: "Mẹ em ấy thích con lắm." Gần như quên sạch chuyện mình đã bị em trai em gái Thẩm Hòe Tự đuổi ra khỏi nhà Triệu Văn Nhân như thế nào.

Thẩm Hòe Tự không nói gì mà liếc nhìn Kỷ Xuân Sơn một cái, thấp thỏm mở miệng: "Chuyện năm đó..."

"Năm đó cả hai nên đặt tâm tư vào chuyện học hành mới đúng." Kỷ Chấn Hoa hạ giọng ngắt lời, "Có một khoảng thời gian mỗi ngày hơn 10 giờ tối Kỷ Xuân Sơn mới về tới nhà."

Thẩm Hòe Tự mím chặt môi, khe khẽ đáp "Vâng ạ".

"Ba." Kỷ Xuân Sơn nhíu mày nhắc nhở.

"Được rồi được rồi, nhắc mãi mấy chuyện cũ làm gì." Vương Thục Lan dời đĩa cá kho đến trước mặt Thẩm Hòe Tự, "Hòe Tự có thích ăn cá không? Kỷ Xuân Sơn thích món này lắm, cháu cũng ăn nhiều vào."

- -------------------

Lời tác giả:

Vị đàn anh nổi tiếng Kỷ Xuân Sơn tái hợp với mối tình đầu, mười ba năm trời không thay lòng đổi dạ, tình cảm mặn nồng không thể tách rời. Mùa tốt nghiệp tiếp theo, giai thoại này truyền đến tai một cậu sinh viên năm cuối khoa Marketing Nhân Đại.

Cùng thời gian đó, Kỷ Xuân Sơn đụng phải một thanh niên trẻ tuổi biết vẽ tranh ở ký túc xá nào đó của khoa Tài chính kinh doanh, sau đó dừng lại hàn huyên với cậu ta mấy câu.

(Sinh viên năm cuối học Nhân Đại là Phương Niệm Trì, thanh niên biết vẽ tranh Kỷ Xuân Sơn đụng phải là Chu Đồng An, hai người này là nhân vật chính trong bộ Thanh Trì.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.