Chương trước
Chương sau
=============

Sau khi dựng lều ở vị trí trong trí nhớ, Kỷ Xuân Sơn cất ba lô vào trong lều rồi ngẩng đầu hỏi Thẩm Hòe Tự: "Chúng ta vào nghỉ một lát hay muốn đi dạo?"

Thẩm Hòe Tự nhìn sắc trời, thấy phải mất ít lâu nữa mới đến giờ mặt trời lặn bèn nói: "Đi dạo loanh quanh một chút đi."

Thời tiết đã vào đầu đông, núi non được phủ lên bằng đủ sắc lá xanh đỏ và vàng kim, hai người đi dọc theo con đường mòn uốn lượn vừa xa lạ vừa quen thuộc, thảm lá khô thật dày dưới chân bị giẫm lên kêu răng rắc.

"Miệng Đoàn Triết kín thật đấy, đến chút phong thanh cũng không lộ ra." Kỷ Xuân Sơn cúi đầu đi đằng trước, tầm mắt vẫn hướng xuống mặt đất như đang tìm kiếm thứ gì.

"Em cũng không ngờ luôn." Thẩm Hòe Tự vốn biết Đoàn Triết rất giỏi giữ bí mật, nhưng lần này quả thực là khá bất ngờ.

"Cậu ta còn giống như trước kia, kể chuyện cười không kể hết nổi câu đầu tiên không?" Kỷ Xuân Sơn hỏi.

"Không biết nữa, sau khi nó ra nước ngoài, hai đứa chúng em không liên lạc thường xuyên lắm." Thẩm Hòe Tự nhìn hắn một cái, xấu xa đề nghị, "Hay là lần sau đi ăn bảo nó kể thử xem."

"Thôi đừng đừng." Kỷ Xuân Sơn luôn mồm cự tuyệt.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, khom lưng nhặt từ dưới đất một phiến lá ngô đồng hoàn chỉnh, ngắm nghía một phen rồi đưa cho Thẩm Hòe Tự.

Thẩm Hòe Tự nhận chiếc lá mà không hiểu chuyện gì: "Đưa em thứ này làm gì thế?"

Kỷ Xuân Sơn nghiêm túc nói: "Đây là trái tim tôi."

Thẩm Hòe Tự nhìn chằm chằm phiến lá hình trái tim trong tay mà cứng họng, chỉ cảm thấy người này cực kỳ ấu trĩ.

"Trong truyền thuyết nói ngô là cây đực, đồng là cây cái, ngô đồng đồng sinh đồng tử, tượng trưng cho tình yêu mãi mãi không thay đổi." Kỷ Xuân Sơn thở dài, "Sếp Thẩm ơi, em chẳng lãng mạn chút nào."



Thẩm Hòe Tự không dám gật bừa: "Trong thơ ca ngô đồng thường dùng để vịnh bi, hình tượng của nó vốn vừa cô độc vừa thê lương."

Anh thả lá cây xuống ven đường, nhấc đầu lên lại thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến khó hiểu.

"Em nhớ là..." Anh không quá xác định, "Vượt qua ngã rẽ trên kia..."

Vừa dứt lời, trước mắt hai người chợt xuất hiện một bức tường đổ nát. Vị đạo sĩ bịt kín mắt ngồi xếp bằng bên dưới bức tường, đằng trước trải một tấm vải bố khoảng một mét viết hai chữ to —— Xem Tướng.

Khung cảnh vượt thời gian này khiến Thẩm Hòe Tự cảm thấy khó lòng tưởng tượng nổi, anh không nhịn được tiến lên mấy bước.

Thời gian trôi qua quá lâu, lần trước cũng chỉ là một cuộc gặp thoáng qua nên thật sự không nhớ rõ bộ dạng của vị đạo sĩ kia, Thẩm Hòe Tự ngồi xổm xuống trước tấm vải trắng, hơi do dự lên tiếng: "Đại sư..."

Đạo sĩ nghe tiếng kéo bịt mắt lên nhàn nhạt liếc anh một cái.

Đối phương lạnh mặt làm Thẩm Hòe Tự xấu hổ theo, đành miễn cưỡng tiếp tục nói: "Cháu muốn nhờ ngài xem ——"

"Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả." Đột nhiên đạo sĩ mở miệng.

Thẩm Hòe Tự nghe mà sửng sốt, đạo sĩ lại nói tiếp: "Nhóc con, cậu có nghe lời tôi nói không đấy?"

Nói xong hai câu này, đạo sĩ không lên tiếng nữa, giơ tay hạ bịt mắt xuống như cũ.

Thẩm Hòe Tự ngồi một lúc lâu vẫn không lấy lại được tinh thần, Kỷ Xuân Sơn thấy thế vươn tay kéo anh dậy: "Đi thôi."

*

Thẩm Hòe Tự tinh thần hoảng hốt được Kỷ Xuân Sơn dắt tay trở về khu cắm trại. Trong thời gian đó anh lục tìm lại trong đầu hai câu phán nghe được ở chỗ xem tướng.

Núi cao phải có thung lũng, đây là thiên đạo luân thường.



Mọi việc nghe theo bản tâm, sẽ gặp dữ hóa lành.

"Lời đại sư kia nói đều là thật." Hai mắt Thẩm Hòe Tự đờ đẫn, giọng thều thào, "Kỷ Xuân Sơn, nếu năm ấy em không nói với anh những lời trái lương tâm..."

Kỷ Xuân Sơn thấp giọng an ủi: "Lão ta chỉ nói bừa vô tình trúng thôi, em đừng suy nghĩ linh tinh."

Hắn dừng chân lại, dang rộng hai tay cho Thẩm Hòe Tự một cái ôm thật chặt.

Chỉ là nói bừa thôi sao?

Kỳ thật chính Kỷ Xuân Sơn cũng không quá chắc chắn. Hắn từng vì một câu thổ lộ không kìm lòng nổi mà xoay chuyển vận mệnh, gặp lại Thẩm Hòe Tự ở trường trung học số 6. Sau đó lại vì một cái tên công ty dễ gây liên tưởng trên bàn kế hoạch đầu tư, thân bất do kỷ bước đến gần Thẩm Hòe Tự, cuối cùng mới có được thời khắc ôm nhau ngày hôm nay.

Nếu năm đó hắn kiên định hơn một chút, đừng quay đầu, đừng bỏ đi...

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa." Hắn ôm chặt Thẩm Hòe Tự vào ngực, cẩn thận hôn lên sườn mặt hơi lạnh vì bị gió thổi.

- -------------------

Lời tác giả:

Chu Đồng an: Hai người kêu tôi đấy à?

- --

Để tôi xem xem ai đoán ra đây không phải một câu chuyện vô nghĩa nào?

Ồ... là bạn 'Cam Hương Nhập Thất'!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.