Lời cuối sách
Thời khắc câu chuyện kết thúc tôi đã khóc một trận rất to, cho nên hiện giờ hai mắt tôi đang đỏ bừng, lau mũi sụt sịt mà viết ra mấy dòng lời cuối sách này.
Đầu tiên phải cảm ơn những người chị em đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường dài, đến tận hôm nay các bạn vẫn là động lực to lớn nhất để tôi kiên trì gõ chữ.
Lúc mới bắt đầu tôi chỉ muốn viết ra một câu chuyện tình yêu ngọt ngào lãng mạn như vũ trụ, kéo dài từ thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên rồi trưởng thành mà thôi. Trăm triệu không thể ngờ, viết một quyển sách gắn tag ngọt mà suýt nữa khóc đến khô tuyến lệ luôn.
Hoàn cảnh ra đời của câu chuyện này cực kỳ gập ghềnh, bắt đầu chấp bút từ tháng 5 năm ngoái, sau khi biết được 9 vạn chữ, xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân mà nó từng bị tôi gác lại một lần.
Chỗ tôi dừng chính là đoạn cả bọn đi họp lớp. Không sai, chương truyện hai người họ tái hợp bị tôi cho dừng suốt nửa năm trời.
Trong khoảng thời gian gác bút, Kỷ Xuân Sơn và Thẩm Hòe Tự cứ điên cuồng quanh quẩn trong đầu làm tôi không có cách nào không nghĩ về hai người đó nữa, thậm chí còn không dám nghe mấy bài nhạc đã từng nghe khi viết truyện.
Nếu không có《 Thanh Trì 》 thuận lợi kết thúc, có lẽ tôi mãi mãi sẽ không có dũng khí viết cho xong câu chuyện này. Tôi quá yêu nó, cho nên lo lắng rằng mình sẽ viết không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-roi/2814382/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.