Chương trước
Chương sau
Thẩm Trường Đông thực sự đang lên lớp, sau khi nhận được điện thoại bèn lặng lẽ chuồn ra cửa sau đi đón Đinh Dật, cũng may giảng viên đại học khá thoải mái, sinh viên vào lớp ăn uống ngủ nghê gì cũng không quản lý khắt khe, bọn họ mới là sinh viên năm nhất nên sẽ không dám làm loạn, có việc đi ra ngoài một lát thầy cô cũng không để tâm.

Biết được mình đã quấy rầy giờ học của cậu, Đinh Dật hiếm khi lương tâm trỗi dậy: “Cậu trốn học như thế không ổn đâu, hay là tớ cùng quay vào học với cậu?” Hừ, chuyện ở lớp, ở khoa của cô đều bị cậu nắm được, hôm nay có cơ hội thật tốt, đúng lúc phải đi điều tra tình hình một chút. Đinh Dật làm ra vẻ thờ ơ nhưng ánh mắt lại liếc xéo Thẩm Trường Đông, bất kỳ một sự biến hóa nào trên khuôn mặt cậu cũng đừng hòng thoát khỏi tầm mắt cô.

Thẩm Trường Đông trầm ngâm một lát rồi đồng ý: “Còn hai tiết nữa, cậu không thấy quá nhàm chán là được, tan học tớ mời cậu đi ăn.”

Chờ đến giờ nghỉ giải lao, Đinh Dật theo Thẩm Trường Đông đi vào lớp học, phát hiện ra vừa vào một cái thì tất cả mọi người đều nhìn cô chăm chú – còn lý do nào nữa, chính là vì phòng học này quá nhỏ. Hóa ra Thẩm Trường Đông đang học môn Đọc hiểu tiếng Anh, một lớp nhỏ có hai mươi người, thêm một người lạ thôi đã bị chú ý rồi, huống hồ cô lại còn đi cùng Thẩm Trường Đông.

Cuối cùng Đinh Dật cũng được chứng kiến hoàn cảnh của một trường ban Xã hội, nam sinh trong lớp bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, nữ sinh thì ai nấy đều trang điểm rực rỡ, niềm nở năng động, Đinh Dật nghĩ thầm nếu đám nam sinh trong khoa của cô mà nhìn thấy thì không biết sẽ kích động đến mức nào.

Hai người vừa ngồi xuống thì có nữ sinh nghiêng đầu hỏi thăm Đinh Dật, Thẩm Trường Đông giới thiệu đơn giản: “Đinh Dật, bạn gái tớ, hôm nay tới đây học cùng.” Tên Thẩm Trường Đông này thực sự quá tích cực, gặp ai cũng nói cô là bạn gái cậu, như thể nói vậy thì sẽ được lợi gì đó, Đinh Dật đang suy nghĩ xem có nên thu tiền phí sử dụng tên hay không.

Chuông báo vào lớp vang lên, thầy giáo bước vào chợt “ồ” một tiếng: “Có sinh viên mới à?”

Có người lập tức giải thích: “Không phải ạ, bạn ấy là sinh viên trường ngoài đến dự thính.”

Ở đại học có rất nhiều sinh viên đi dự thính môn học không có trong chương trình của mình, phần lớn là những môn hấp dẫn thú vị, thế nhưng thầy giáo không ngờ cũng có người đi dự thính môn Đọc hiểu tiếng Anh, đây là môn bắt buộc của mỗi sinh viên năm nhất.

Đinh Dật thấy vậy bèn cười nói: “Vâng, em nghe nói đại học M dạy tiếng Anh rất tốt nên muốn sang học ké, thầy không cảm thấy phiền chứ ạ?”

Trên đời chả có thầy cô giáo nào chê người học quá nhiều cả, vì vậy thầy cũng chỉ cười rồi bắt đầu giảng bài.

Từ trước tới nay, tiếng Anh vẫn luôn là điểm yếu của Đinh Dật, thầy giáo này giảng rất cặn kẽ, dễ hiểu, hoạt động tương tác với sinh viên cũng rất tốt, chỉ một lát Đinh Dật đã hoàn toàn tiến vào trạng thái học tập, cho đến tận khi tan học quay đầu nhìn thấy Thẩm Trường Đông, cô mới sực nhớ ra mình đang ở lớp của người khác.

Thẩm Trường Đông cười nói: “Sau này mỗi lần đến giờ học cậu cứ sang đây, còn không mất tiền học phí, rất có lợi đúng không.”

Cô thì nghĩ ngược lại, vậy còn giờ học của cô thì làm thế nào? Bao nhiêu là giờ thực hành và cả lý thuyết căn bản, ai cũng phải lên tinh thần để ứng phó. Lên đại học mới phát hiện xung quanh rất nhiều kẻ trâu bò, bạn học của cô chẳng có ai là chưa từng giật vô số giải lớn nhỏ, đầy rẫy trạng nguyên của tỉnh, của thành phố, chỉ cần lơ là một chút là có khả năng đội sổ.

Buổi chiều, sau khi tan học là lúc cảnh tượng trên sân trường đại học M rộn ràng náo nhiệt nhất, sân tập thể thao cực kỳ to, đâu đâu cũng thấy sinh viên đang vận động, chơi đùa, còn có nữ sinh chơi bóng chuyền, bóng rổ – cảnh này quả thực là trăm năm khó gặp ở đại học A, nhưng ở đây lại chỉ bình thường như chuyện ăn uống hàng ngày.

Điểm giống nhau duy nhất của hai trường là đều đang tu sửa, khắp trường đầy những hố to đang đào, một bạn học đi cùng đường tên là Diệp Tiểu Lệ nói: “Theo nguồn tin nho nhỏ thì “anh trai nhân dân” của chúng ta (hiệu trưởng) có được một tấm bản đồ kho báu, trước mắt đang đào, chờ đến khi đào được kho báu thì chúng ta sẽ phát tài.” Cô ấy làm ra vẻ như thật khiến cho mọi người bật cười vui vẻ.

Đến khi tách khỏi đám đông, Đinh Dật mới cắn môi càu nhàu: “Tớ cảm thấy trường các cậu sống có vẻ thoải mái hơn bọn tớ, ở bên kia nhìn đâu cũng toàn là những người bận rộn, vừa khai giảng mà đã bắt đầu thi đua học tập, cuộc sống sau này của tớ chắc sẽ rất bi thảm.”

Thẩm Trường Đông an ủi cô: “Thực ra cũng không hẳn, theo lời các anh chị khóa trên thì ban Xã hội sướng trước khổ sau, bình thường thì rất ung dung, nhưng đến lúc gần thi mọi người bắt đầu lao vào ôn thi cũng rất kinh khủng, cuối mỗi kỳ trường đều mở cửa các phòng tự học vào buổi đêm, hai ban chỉ khác nhau về bản chất mà thôi.”

Học cả đêm ư? Đinh Dật chưa hề nghĩ đến, cô cân bằng lại suy nghĩ trong đầu rồi lập tức sôi nổi nói: “Tớ muốn ăn cá hầm Tứ Xuyên của Lạt Bà Bà [1], ngay gần đây có, ha ha, tớ đã thăm dò kĩ lưỡng rồi.” Cuối cùng không quên bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên là cậu mời.”

[1] Một công ty trách nhiệm hữu hạn kinh doanh cơ sở ăn uống, có hơn 40 cửa hàng trên cả nước, món ăn nổi tiếng nhất là cá hầm Tứ Xuyên, ngoài ra còn cung cấp hơn một trăm món Tứ Xuyên cùng nhiều món ăn bình dân khác.

Trước tiên Thẩm Trường Đông phải về ký túc xá cất cặp sách, Đinh Dật đi theo cậu, tới cổng thì bị người bảo vệ ký túc ngăn lại, yêu cầu cô trình thẻ sinh viên thông báo họ tên và lớp, lại phải đăng ký thời gian vào bao lâu, quả thực còn phiền toái hơn cả khi nam sinh muốn vào ký túc xá nữ sinh ở trường cô, Đinh Dật không muốn rầy rà nên phất phất tay với Thẩm Trường Đông: “Tớ không lên nữa, cậu lên nhanh rồi xuống.”

Chờ dưới lầu một lát thì có một người đẹp đi vào sảnh tầng một của ký túc xá nam, mỹ nữ chính là ấn tượng đầu tiên của cô ấy đối với Đinh Dật, sau khi quan sát cẩn thận mới phát hiện cô ấy không phải người dân tộc Hán, thậm chí trước khi cô ấy cất giọng bằng tiếng phổ thông lưu loát thì Đinh Dật còn tưởng rằng đó là lưu học sinh nước ngoài.

Nhưng điều thật sự hấp dẫn cô hơn cả chính là đối tượng đến thăm của người đẹp đó – cô ấy nói muốn tìm Thẩm Trường Đông.

Người gác cổng ngăn cô ấy lại rồi yêu cầu đăng ký vào danh sách, còn chỉ tay về phía Đinh Dật nói: “Cô gái này cũng đang ở đây chờ cậu ấy, Thẩm Trường Đông vừa mới lên sẽ xuống ngay, cô đợi thêm một lát đi.” Người gác cổng ngoảnh đầu rồi bỗng “ơ” một tiếng: “Vừa nói khỏi mồm, cậu ấy xuống rồi đây này.”

Hai người ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thẩm Trường Đông đang bước nhanh xuống cầu thang, nhìn thấy người đẹp ngoại tộc kia, cậu lên tiếng chào hỏi: “Cổ Lệ, ở đây đợi bạn à.” Sau đó quay sang kéo Đinh Dật: “Đi thôi quỷ tham ăn, hôm nay tớ chịu bị làm thịt vậy.”

Chưa ai kịp phản ứng gì thì bác gác cổng đã nhiệt tình nhắc nhở cậu: “Cô gái tên Cổ Lệ này cũng tới tìm cậu đấy!”

Thẩm Trường Đông “à” một tiếng rồi nhìn về phía Cổ Lệ: “Có việc gì sao?” Người cậu hơi nghiêng nghiêng, dường như chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.

Cổ Lệ vội vàng nói: “Cậu cũng biết tiệc đón tân sinh viên trường mình cần có một tiết mục của chúng ta, tớ định tìm vài người múa Tân Cương [2], bây giờ đang thiếu một nam, tớ cảm thấy cậu là thích hợp nhất, tối nay sẽ bắt đầu tập luyện, chúng ta đi thôi.”

[2] Điệu múa truyền thống của người dân tộc Duy Ngô Nhĩ ở vùng Tân Cương, khu tự trị lớn nhất Trung Hoa.

Thẩm Trường Đông cau mày, đang định mở miệng thì Đinh Dật đã cười khanh khách: “Bạn gì ơi, cậu tìm cậu ấy để múa Tân Cương á?! Ha ha buồn cười quá, cả đời này cậu ấy chỉ nhảy mỗi ‘Gấu con khiêu vũ với búp bê’ thôi [3], cậu nên cân nhắc tìm người khác đi!”

[3] Chương trình dành cho thiếu nhi.

Tiếng cười của Đinh Dật đã thành công trong việc kéo ánh mắt của mỹ nữ về phía cô, nếu cô đoán không sai thì mỹ nữ này là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, dáng người cao ráo đẫy đà, mũi cao, da trắng, khuôn miệng nhỏ nhắn, một mỹ nhân hiếm thấy. Có điều ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Trường Đông vô cùng chăm chú khiến Đinh Dật không hiểu sao bỗng cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ cô không đẹp bằng Thẩm Trường Đông?

Tên Thẩm Trường Đông này cũng thật tốt số, sống trong một ngôi trường như thế này, ngay cả một kẻ mù nhảy múa như cậu mà cũng được người đẹp chấm đi múa Tân Cương, đến lúc đó ôm ôm ấp ấp, hoặc ít ra cũng có thể liếc mắt đưa tình, đúng là diễm phúc vô cùng lớn, sao cô có thể cam tâm để cậu bắt được chuyện tốt như thế chứ, vì vậy cô nhanh nhảu từ chối trước giùm cậu.

May là Thẩm Trường Đông cũng nhất trí với cô: “Xin lỗi, tớ không phù hợp lắm đâu, cậu hãy tìm người khác đi.”

Ánh mắt Cổ Lệ di chuyển từ gương mặt Đinh Dật tới nơi bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, lại lướt tới khuôn mặt Thẩm Trường Đông: “Thật sự không có ai thích hợp hơn cậu cả, coi như cậu giúp đỡ một chút không được à? Bữa tiệc này ai cũng có trách nhiệm đóng góp một phần công sức.”

Đinh Dật thấy mình lại bị lờ đi, không nhịn được xen vào: “Chuyện khác thì có thể, nhưng thật sự cậu ấy không biết nhảy múa, đến lúc đó sẽ làm mất mặt tất cả các cậu thôi.”

Rốt cuộc người đẹp kia cũng không thể kìm chế được trước sự ồn ào của cô: “Cậu dựa vào đâu mà quyết định thay cậu ấy? Cậu không biết quan trọng là có tham gia à? Nếu cậu ấy không biết thì tôi có thể dạy, cậu là gì của cậu ấy mà cứ bám riết không tha vậy!”

Đinh Dật sững sờ, hóa ra cô gái này tuy xinh đẹp nhưng tính tình và chỉ số thông minh có vấn đề, không thấy bọn họ đang nắm tay sao mà còn hỏi cô là gì của Thẩm Trường Đông? Hơn nữa, chính Thẩm Trường Đông cũng đã từ chối rõ ràng, chẳng lẽ cô ta nghe không hiểu?

Lại còn dám quát lên với cô, tốt, thật to gan!

Đinh Dật hắng giọng tiến lên một bước, đang định mở miệng thì bỗng bị Thẩm Trường Đông ngăn lại, cậu ôm nửa người cô kéo đi, vừa đi vừa quay đầu nói với Cổ Lệ: “Thật sự không được, tớ còn có việc nên đi trước nhé.” Nói xong vội vàng vừa ôm vừa lôi Đinh Dật rời khỏi đó.

Ra đến cổng trường Thẩm Trường Đông mới bước chậm lại, Đinh Dật hất tay cậu ra, tức giận nói: “Cậu điên à, sao không cho tớ nói?” Đinh Dật cô chưa bao giờ nếm mùi thất bại như thế này, bị người ta quát cho một hồi mà còn chưa kịp phản kích tí gì, thật là tức chết mà!

Thẩm Trường Đông muốn giữ chặt cô tiếp tục đi, lại bị Đinh Dật giằng ra, đành phải đứng lại kiên nhẫn giải thích: “Cái cô Cổ Lệ đó nổi tiếng nóng tính, cậu có biết ở sau lưng mọi người gọi cô ấy là gì không?”

Vừa mới khai giảng đã có biệt danh? Đinh Dật hơi tò mò nhưng vẫn còn rất tức giận, cô bĩu môi quay đầu sang một bên.

“Phần tử khủng bố tín đồ đạo Hồi.”

Hiếm khi Thẩm Trường Đông lại nhiều chuyện như vậy, Đinh Dật nhếch miệng, một lúc sau rốt cuộc không nhịn được nữa liền bật cười thành tiếng, nhưng lại lập tức đanh mặt: “Cô ta lợi hại thì chẳng lẽ tớ chịu bị bắt nạt à? Thật uổng công chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, cậu chỉ biết ở đó nhìn tớ bị cô ta bắt nạt!”

Thẩm Trường Đông cười khổ một tiếng: “Ai có thể bắt nạt được cậu? Tớ mà không kéo cậu đi thì ngày mai tin tức rải khắp trường sẽ là: Hai nữ tranh giành một nam, đánh nhau dữ dội dưới ký túc xá nam sinh! Nhân vật chính là ba người chúng ta, cậu thấy có thú vị không?”

Gương mặt Đinh Dật hơi nhăn nhó, cô ư? Đánh nhau với người khác để tranh giành đàn ông? Nhưng nhớ lại người gác cổng ở đó cứ nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt, cô lập tức rùng mình một cái. Xoa xoa cánh tay sởn gai ốc, Đinh Dật tỏ ra bất mãn: “Cô ta làm gì mà cứ quấn chặt lấy cậu vậy, có phải cô ta để ý cậu không? Hả?”

Gương mặt Thẩm Trường Đông đầy ý cười vui vẻ: “Cũng có thể, xem ra tớ vẫn còn có thị trường, cậu nên bám chặt một chút đi.” Tránh khỏi cú đá của Đinh Dật, Thẩm Trường Đông nhảy tới bên vệ đường bấm nút đèn xanh.

Những dịp Đinh Dật có thể đi tìm Thẩm Trường Đông thật sự không nhiều lắm, bởi vì khai giảng không bao lâu, cô phát hiện so với cậu thì cô thực sự quá bận. Chủ yếu vẫn là việc học, thời khóa biểu xếp gần như kín đặc, hơn nữa rất nhiều môn có bài tập, nếu như không đối phó qua loa mà làm nghiêm túc thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực.

Về phần hoạt động ngoại khóa, Đinh Dật chỉ mới nhắm vào hai nơi: câu lạc bộ tranh luận và câu lạc bộ võ thuật. Muốn tìm ai đó cãi nhau thì có thể tham gia hoạt động của câu lạc bộ tranh luận, tâm tình không tốt muốn đánh người thì tới câu lạc bộ võ thuật tập luyện, Đinh Dật vô cùng hài lòng với lựa chọn sáng suốt của mình, còn hội sinh viên hỗn tạp thì cô không hề có ý định tham gia.

Cho nên khi nghe nói Thẩm Trường Đông không chỉ tham gia hội sinh viên mà còn cả câu lạc bộ kịch nói, cô đã cười nhạo cậu một phen vô cùng đã đời. Cho đến sau này, khi thỉnh thoảng Thẩm Trường Đông lại nhờ người đưa vé tới mời cô đi xem kịch miễn phí, Đinh Dật mới hiểu được cái gì gọi là đa mưu túc trí.

Khó khăn lắm mới có một lần hoạt động của câu lạc bộ võ thuật không trùng với lịch học, Đinh Dật thay xong quần áo đi vào phòng tập, đã lâu không vận động, tay chân đều như bám đầy gỉ sắt, trước tiên cô thong thả làm động tác khởi động, nội dung hôm nay là tản đả [4].

[4] Tản đả: hay còn gọi là tản thủ, hai người dùng tay không đánh nhau, chủ yếu là đá, đánh ngã, vật,… là hình thức võ thuật thi đấu truyền thống của Trung Quốc.

“Đinh Dật, tôi biết ngay có thể tìm được cậu ở đây mà!” Một giọng nói vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc khiến cho Đinh Dật suýt nữa mất thăng bằng, nhìn thấy Hidematsu Wada mặc bộ đồ thể thao trắng tinh, Đinh Dật ha ha cười ngây ngô: “Cậu tìm tôi à?” Thật xui xẻo, hôm nay đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ thích hợp để đánh nhau, nhưng vấn đề là bây giờ cô lại không muốn đánh nhau, nói đúng ra là không muốn bị đánh.

Đối phương rõ ràng không cho là như vậy, cậu ta vẫn cười hớn hở vô cùng sung sướng: “Số may thật, lần đầu tiên tham gia hoạt động của câu lạc bộ đã gặp được cậu, tôi sẽ nán lại trường này một năm nữa, mong được cậu chiếu cố nhiều hơn.” Cậu ta còn khom người nữa chứ, mẹ ơi, cậu ta không biết phải nhập gia tùy tục sao? Ở Trung Quốc không dưng tự nhiên cúi người làm gì, sợ người khác không biết cậu ta là người Nhật Bản chắc, ngày lễ tưởng niệm 918 [5] vừa mới qua không lâu, cậu ta không sợ bị đánh à, cô vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

[5] Sự kiện Mukden hay còn gọi là sự kiện Mãn Châu là một sự kiện do quân đội Nhật Bản sắp đặt để lấy cớ xâm lược đông bắc Trung Quốc (tức Mãn Châu) năm 1931. Xem thêm trên wiki: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1... 87n_Mukden

Đinh Dật chỉ muốn phủi sạch quan hệ, lúc cần thiết thậm chí phải trốn đi, tuy cậu ta đã từng giúp cô, nếu làm thế thì hơi vong ơn bội nghĩa, nhưng bây giờ cô không còn lo được nhiều chuyện như thế nữa.

Chưa kịp chạy tới cửa thì Đinh Dật đã bị đội trưởng đội tản đả ngăn lại, giọng nói cũng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ y như vậy: “Đinh Dật, cuối cùng em cũng có thời gian tham gia huấn luyện rồi hả? Lại đây, anh dạy cho em mấy động tác cơ bản của buổi trước.”

Đội tản đả chỉ có một mình cô là nữ, lúc cô tới ghi danh đội trưởng kích động tới mức khoa tay múa chân sung sướng, còn nói phải dặn dò các anh em trong đội. Từ đó mỗi lần có hoạt động, đội trưởng đều đích thân tới thông báo cho cô, nhưng lần nào cô cũng không rảnh, hôm nay bị anh ta bắt được e là không dễ dàng thoát thân rồi.

Nhớ đến chị Giang, nhớ đến Lưu Hồ Lan [6], Đinh Dật dứt khoát quyết định – chết thì chết, trước mặt người Nhật Bản cô cũng phải hy sinh thật khí phách.

[6] Chị Giang: liệt sỹ cách mạng nổi tiếng. Lưu Hồ Lan: đảng viên dự bị của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã bị tử hình sau khi làm nhiệm vụ ám sát một nhân vật, sau được truy phong làm đảng viên.

Sự thật chứng minh cô chỉ sợ bóng sợ gió, năm nay đội tản đả tuyển khá nhiều thành viên, tất cả mọi người đều đang ở giai đoạn huấn luyện căn bản, không đánh nhau thực sự, Đinh Dật cũng theo học trong đội ngũ người mới.

Buổi sinh hoạt kết thúc, Wada đi cùng cô ra ngoài, cậu ta mỉm cười nói: “Cậu bảo mẹ cậu không cho đánh nhau nữa mà, tôi còn tưởng lần này sẽ bị vồ hụt, không ngờ vẫn gặp được cậu ở đây.”

Đinh Dật lập tức thanh minh: “Bây giờ mẹ tôi vẫn không cho đánh nhau đâu, tôi tới đây tập là để rèn luyện thân thể, đều là người lớn cả rồi, ai còn ấu trĩ đến mức suốt ngày đánh nhau chém giết nữa.” Chỉ mong cậu ta có thể hiểu được ý tại ngôn ngoại của cô, ý tại ngôn ngoại ư? Đinh Dật bỗng nhiên thấy là lạ, vội hỏi: “Cậu đang tìm tôi, tìm tôi làm gì?”

“Tôi muốn liên lạc với Ngụy Hoa Tĩnh trước nhưng cậu ta đi thực tập ở nơi khác mất rồi, tôi rất nhớ khoảng thời gian tươi đẹp khi đó chúng ta cùng chơi với nhau, bây giờ ai cũng vướng bận việc riêng, tâm tình cũng không còn giống như năm đó nữa.”

Không còn là năm xưa, ai có thể ngờ cậu thiếu niên Nhật Bản ngạo mạn ít nói ngày nào bây giờ lại đa sầu đa cảm như vậy, Đinh Dật tiện miệng an ủi cậu ta: “Không sao, bây giờ vẫn còn là sinh viên, đợi đến lúc ra xã hội rồi cậu hẵng xúc động.” Bỗng nhiên nhớ lại lần đi Đức công tác của cậu ta, rõ ràng không phải là sinh viên đơn thuần, cô lại hỏi: “Cậu học khoa nào? Năm mấy?”

“Tôi ở phòng thí nghiệm XX, đang tham gia một chuyên đề nghiên cứu.” Wada trả lời đơn giản. Đinh Dật bó tay, đó là một phòng thí nghiệm trọng điểm, nghe nói ở đó không có sinh viên nào chưa tốt nghiệp, Wada quả nhiên không phải là một sinh viên thông thường.

Đối với những người có hào quang chói sáng trên đầu thế này, Đinh Dật vô thức muốn trốn tránh, thế nhưng đối phương có vẻ không cảm thấy được mà còn mời cô ăn cơm. Bây giờ vừa vặn đến giờ ăn, hai người cũng vừa kết thúc buổi tập, muốn từ chối cũng chẳng tìm được lý do, Đinh Dật đành phải nói: “Tôi không thích ăn đồ Nhật.”

Wada cười nói: “Tôi cũng có định ăn đồ Nhật đâu, cậu có đề xuất gì không?”

Hết chương 23
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.