~*~
Lúc mẹ lên đường bay sang Đức, Đinh Dật sắp phải thi cuối kỳ, mọi người, kể cả mẹ, đều không cho phép cô theo ba lên thủ đô Bắc Kinh ra sân bay tiễn mẹ.
Giờ này chắc là mẹ đang ngồi trên máy bay đi Frankfurt rồi, không biết có chuyển máy bay đi Berlin suôn sẻ không, mẹ không biết tiếng Đức, dùng tiếng Anh trao đổi không biết có bất tiện không, chán muốn chết, Đinh Dật buồn bã ngồi một mình trong phòng học nghĩ ngợi lung tung.
Mấy ngày cuối của học kỳ trường cho nghỉ tiết để học sinh có thêm thời gian ôn tập. Học kỳ này không thể so với kỳ trước, Đinh Dật dồn hết sức lực học tập, nửa là để giành lại thể diện, nửa là để cho mẹ an tâm trước khi đi, bởi vậy khi đến giai đoạn ôn tập cuối cùng, về cơ bản Đinh Dật đã xong xuôi hết, nhưng người lớn vẫn không cho phép cô xin nghỉ để đi tiễn mẹ, bỏ mặc cô ở đây lo lắng vớ vẩn, thật bực mình!
“Đinh Dật, có người tìm!”
Đinh Dật ngẩng đầu nhìn về phía bạn học vừa đi từ bên ngoài vào, nhận ra đã đến giờ giải lao, có bạn còn ra ngoài xong lại vào rồi.
Lười nhác đứng dậy, phát hiện trên mặt bàn bị cánh tay của cô hấp hơi làm đọng lại hai vệt hơi nước, ôi, cô không ý thức được mình đã quá lâu không đổi tư thế.
Đứng lên đi về phía cửa ra vào, Đinh Dật phát hiện ánh mắt các bạn ở hàng phía trên nhìn cô hơi kỳ lạ, vội vàng kéo Nguyễn Thúy qua một bên xem giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-phai-qua-da-tinh/112802/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.