Chương trước
Chương sau
Hạ Kiều mơ màng trợn tròn mắt: “Chuyện này, chuyện này là sao…”

Lộ Hy lắc đầu: “Nghĩ lại thì tôi cũng thấy cực kỳ đáng sợ, sau khi mình chết lại có 1 tên đàn ông tự xưng là bạn trai mình mà không có bất cứ bằng chứng gì hết.”Giang Môn hít sâu vài hơi: “Vậy là ý của mày là muốn lợi dụng Thải Thải để giết tao ư?”

Cô nhìn anh ta: “Hay là anh nói thử xem, cô ta thích màu gì? Thích ăn món gì? Anh từng tặng quà gì cho cô ta? Cô ta tặng lại gì cho anh? Hai người biết nhau khi nào, yêu nhau ra sao? Câu chuyện tình yêu đâu? Cô ta có gửi tin nhắn cho anh không? Tin nhắn của anh gửi cho cô ta thì sao?”“Nói cách khác, anh hoàn toàn có thể tới kịp, sau khi thấy Đinh Diệu Diệu đã tự sát thì đi tới văn phòng của Giang Môn, dùng máy tính của thầy ta đăng ảnh lên, ngụy tạo thành nguyên nhân Đinh Diệu Diệu tự sát.”

Cô hỏi liên tục, sau đó căn bản không thèm chờ anh ta đáp, hít sâu một hơi: “Thực ra từ đầu lúc anh miêu tả quan hệ giữa mình và Đinh Diệu Diệu tôi đã bán tín bán nghi rồi, nhưng tôi cũng không rõ sao anh phải giả vờ làm bạn trai của Đinh Diệu Diệu làm gì. Sau khi đọc hết tài liệu thì tôi hiểu rồi, anh làm thể là để phòng ngừa, lỡ như cảnh sát tra ra được anh từng xảy ra quan hệ với Đinh Diệu Diệu thì còn có lý do chính đáng để tránh thoát.”Lộ Hy cũng gật đầu như thật: “Anh nói đúng đấy. Đây là chuyện của 1 năm trước, tôi không có ở đó, tất cả chỉ dựa vào bằng chứng là tài liệu của cảnh sát mà thôi. Lúc đó trường vẫn chưa chính thức khai giảng, camera trong trường cũng không mở, giờ chỉ có lời khai của Giang Môn là có thể chứng mình anh từng đi qua văn phòng đó. Nhưng cảnh sát không thể nào tin tưởng vào trí nhớ của hắn 100% mà bắt giữ anh làm hung thủ của vụ án 1 năm trước được.”Triệu Nguyên hơi run lên, anh ta đột nhiên hét lớn như phát điên: “A a a! Tất cả đều do con đàn bà đó! Con đàn bà đó bị điên rồi! Nó là con điên! Lúc nó nói cho tôi nghe nó cất giấu thi thể của Đinh Diệu Diệu thì tôi đã biết nó chắc chắn đã điên rồi!”

Triệu Nguyên cố gắng trấn an bản thân: “Cô đừng có nói nhăng nói cuội, dù quan hệ giữa tôi và Đinh Diệu Diệu có là gì đi nữa thì cô ta tự sát cũng vì đống ảnh đó thôi!”Triệu Nguyên chật vật nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn đang cố níu cọng rơm cuối cùng: “Những suy luận của cô hoàn toàn là dựa trên việc tôi có những bức ảnh đó, sao tôi có được chứ? Chẳng phải chỉ có Giang Môn mới có hay sao?”

Lộ Hy lắc đầu: “Không đâu, nếu anh không phải bạn trai cô ta thì chưa chắc nguyên nhân cô ta tự sát là vì những bức ảnh đó, có thể còn là vì… anh chuốc say rồi cưỡng hiếp cô ta nữa.”Lộ Hy cầm điện thoại của anh ta lên, mỉm cười: “Đúng lúc thật. Tài liệu của cảnh sát nói rằng lịch sử máy tính cá nhân và điện thoại của Đinh Diệu Diệu trong vòng 1 tuần không hề lên diễn đàn của trường.”“Vậy tôi cũng đâu còn cách nào ngoài ra tay trước đâu chứ?”Lộ Hy lắc đầu: “Không đâu, nếu anh không phải bạn trai cô ta thì chưa chắc nguyên nhân cô ta tự sát là vì những bức ảnh đó, có thể còn là vì… anh chuốc say rồi cưỡng hiếp cô ta nữa.”

Con ngươi của Triệu Nguyên chấn động, anh ta cất cao giọng: “Cô có bằng chứng gì không? Tôi hỏi cô có bằng chứng hay không?”Cô nhìn anh ta: “Hay là anh nói thử xem, cô ta thích màu gì? Thích ăn món gì? Anh từng tặng quà gì cho cô ta? Cô ta tặng lại gì cho anh? Hai người biết nhau khi nào, yêu nhau ra sao? Câu chuyện tình yêu đâu? Cô ta có gửi tin nhắn cho anh không? Tin nhắn của anh gửi cho cô ta thì sao?”Anh ta điên cuồng giãy giụa, dường như không cam tâm với kết cục mình sắp phải hầu tòa.

Lộ Hy không đáp, anh ta cười lạnh: “Tôi biết ngay mà, cô không có bằng chứng, không có mà cô cũng dám nói bậy thế à!”Lộ Hy: “Đợi đã, tôi còn một câu hỏi nữa, tối hôm anh đi ra ngoài rốt cuộc là làm gì vậy?”“Nếu không phải do Hạ Kiều xông vào quấy rối thì lúc đó chúng ta đã đi hết rồi! Đợi khi chúng ta về rồi, Đinh Thải Thải chết ở đây ra sao chẳng phải sẽ mập mờ hơn ư?”

Lộ Hy nhún vai: “Chẳng phải tôi đang suy luận sao, anh không nghe cho kỹ rồi lại tố cáo tôi phỉ báng là sao? Để tôi bạo gan suy đoán tí nhé, anh dùng thủ đoạn gì đó để lấy được những bức ảnh của Đinh Diệu Diệu, dùng thứ này để khống chế cô ta, bắt cô ta tới gặp mình ở khách sạn, thậm chí là cô ta còn không biết anh là người mình sắp gặp nữa.”Hạ Kiều bỗng đứng dậy, đá một cú vào mặt anh ta, Triệu Nguyên rên rỉ một tiếng, Đạt mập suýt chút đã không ghì lại được.Đạt mập giơ tay: “Tôi biết rồi! Canh gác giúp thám tử đúng không! Chắc chắn là vừa gặp đã yêu rồi!”

Điện thoại của Đạt mập rung lên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kiều, Hạ Kiều vội giúp đè Triệu Nguyên lại, bấy giờ anh ta mới rảnh tay mà đọc tin nhắn.

“Thám tử! Bằng chứng đến rồi!”“Tao thấy Đinh Thải Thải đã quyết phải có 1 người chết để bàn giao chuyện của chị mình, nếu mày chết rồi thì cũng chẳng phải vô tội gì, dù sao cũng chính mày là người chụp ảnh cơ mà.”

Lộ Hy cầm điện thoại của anh ta lên, mỉm cười: “Đúng lúc thật. Tài liệu của cảnh sát nói rằng lịch sử máy tính cá nhân và điện thoại của Đinh Diệu Diệu trong vòng 1 tuần không hề lên diễn đàn của trường.”Con ngươi của Triệu Nguyên chấn động, anh ta cất cao giọng: “Cô có bằng chứng gì không? Tôi hỏi cô có bằng chứng hay không?”Điện thoại của Đạt mập rung lên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kiều, Hạ Kiều vội giúp đè Triệu Nguyên lại, bấy giờ anh ta mới rảnh tay mà đọc tin nhắn.

Triệu Nguyên hơi lắp bắp: “Biết đâu, biết đâu là có người khác cho cô ta xem thì sao…”Chúc Tinh Dạ: “Tôi đi kéo dài thời gian với đồng chí cảnh sát để Hạ Kiều đánh thêm vài cú.”

Lộ Hy lắc đầu: “Nhưng theo tài liệu thì trước khi xảy ra chuyện, chẳng ai trong trường gặp cô ta cả.”

Triệu Nguyên đổi trắng thay đen: “Có thể là người cho cô ta xem sợ phải chịu trách nhiệm nên không dám nhận thì sao! Chẳng lẽ theo như cô nói, những bức ảnh đó chỉ là trùng hợp thôi sao? Đừng có đùa, làm gì mà có kẻ nào đăng ảnh như thế trùng với ngày cô ta tự sát chứ?”Lộ Hy: “14 giờ 37 phút.”

Lộ Hy: “Được rồi, vậy chúng ta nói về một nghi điểm khác đi. Lúc đó là tháng 8, vẫn chưa chính thức khai giảng, trong trường không có mấy người hết, thậm chí còn chẳng ai trông thấy lúc Đinh Diệu Diệu té lầu, pháp y phán đoán thời điểm tử vong của cô ta là từ 14 giờ tới 17 giờ chiều. Anh có biết những bức ảnh đó được đăng lên lúc nào không?”“Tôi đồng ý, hắn thì giúp tôi phụ trách quay chụp và một số công việc khác trong câu lạc bộ Kịch, tôi sẽ giúp hắn không cần phải học lại, vì thế hắn thường xuyên tới để chép ảnh cho tôi! Hôm đó, cái hôm mà Diệu Diệu chết hắn cũng đã tới! Hắn vội vã nói với tôi là ảnh có vấn đề, bảo tôi chép lại lần nữa đi! Tôi không bao giờ nhìn hắn làm việc hết, chắc chắn là lúc đó hắn đã…”

Triệu Nguyên hơi sửng sốt: “Cái, cái gì?”Lộ Hy không chen vào cuộc đối đầu giữa cả hai.

Lộ Hy: “14 giờ 37 phút.”“Triệu Nguyên, anh thua rồi, thua trước Đinh Thải Thải, ngoan ngoãn vào tù sám hối đi.”Triệu Nguyên lạnh lùng nhìn gã: “Thằng già mày đừng có nói hươu nói vượn nhé, giờ mày đổ hết chuyện lên đầu tao để tẩy sạch bản thân đấy à? Không thể nào đâu! Ai chả biết mày là thằng thầy giáo biến thái chụp ảnh nữ sinh chứ! Mày cũng phải thân bại danh liệt!”Lộ Hy gọi anh lại: “Này, anh làm gì đấy?”

“Nói cách khác, anh hoàn toàn có thể tới kịp, sau khi thấy Đinh Diệu Diệu đã tự sát thì đi tới văn phòng của Giang Môn, dùng máy tính của thầy ta đăng ảnh lên, ngụy tạo thành nguyên nhân Đinh Diệu Diệu tự sát.”Triệu Nguyên đổi trắng thay đen: “Có thể là người cho cô ta xem sợ phải chịu trách nhiệm nên không dám nhận thì sao! Chẳng lẽ theo như cô nói, những bức ảnh đó chỉ là trùng hợp thôi sao? Đừng có đùa, làm gì mà có kẻ nào đăng ảnh như thế trùng với ngày cô ta tự sát chứ?”

Triệu Nguyên chật vật nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn đang cố níu cọng rơm cuối cùng: “Những suy luận của cô hoàn toàn là dựa trên việc tôi có những bức ảnh đó, sao tôi có được chứ? Chẳng phải chỉ có Giang Môn mới có hay sao?”Giang Môn mở to miệng như định mắng thay cô ta vài câu, Hạ Kiều quay người lại đấm một cú vào mắt gã: “Mày cũng chẳng phải loại gì tốt lành!”“Cái trò vặt này, khi còn bé tôi ỷ cha mẹ không biết dùng máy tính cũng dùng để giấu phim hoạt hình đấy, không ngờ thầy Giang cũng dùng nữa.”

Giang Môn chợt ngẩn người ra: “Tôi, tôi biết rồi! Hắn thường xuyên tới văn phòng của tôi! Vì tôi hướng dẫn hắn môn đạo diễn nên hắn thường tới nhờ tôi cho qua môn…”

“Tôi đồng ý, hắn thì giúp tôi phụ trách quay chụp và một số công việc khác trong câu lạc bộ Kịch, tôi sẽ giúp hắn không cần phải học lại, vì thế hắn thường xuyên tới để chép ảnh cho tôi! Hôm đó, cái hôm mà Diệu Diệu chết hắn cũng đã tới! Hắn vội vã nói với tôi là ảnh có vấn đề, bảo tôi chép lại lần nữa đi! Tôi không bao giờ nhìn hắn làm việc hết, chắc chắn là lúc đó hắn đã…”“Thám tử! Bằng chứng đến rồi!”Lộ Hy đi ra ngoài, chỉ nghe Chúc Tinh Dạ nói một câu “Không phải”, nửa câu còn lại thì trời đất quay cuồng, không nghe được nữa.

Triệu Nguyên lạnh lùng nhìn gã: “Thằng già mày đừng có nói hươu nói vượn nhé, giờ mày đổ hết chuyện lên đầu tao để tẩy sạch bản thân đấy à? Không thể nào đâu! Ai chả biết mày là thằng thầy giáo biến thái chụp ảnh nữ sinh chứ! Mày cũng phải thân bại danh liệt!”Cô ta lạnh mặt bẻ khớp ngón tay: “Ngại quá thám tử, trước khi giao hắn cho cảnh sát, tôi có thể đánh một trận được không?”Lộ Hy lắc đầu: “Nhưng theo tài liệu thì trước khi xảy ra chuyện, chẳng ai trong trường gặp cô ta cả.”

Lộ Hy không chen vào cuộc đối đầu giữa cả hai.

“Có một chuyện cực kỳ thú vị, trong máy tính của thầy Giang trừ ảnh của Đinh Diệu Diệu ra đúng là còn tìm được không ít ảnh riêng tư của những người khác nữa, đều trong máy tính ở trường của hắn.”

Hạ Kiều không thể tin nổi: “Chuyện này… Sao có thể chứ? Hắn gan như thế sao?”Lộ Hy không đáp, anh ta cười lạnh: “Tôi biết ngay mà, cô không có bằng chứng, không có mà cô cũng dám nói bậy thế à!”

Lộ Hy cười: “Hắn giấu tất cả ảnh trong folder ẩn trên máy tính, cô có biết thế nào là folder ẩn không? Nghe thì rất bí mật, nhưng chỉ cần muốn xem thì có thể xem không sót bất cứ thứ gì hết.”“Còn mày nữa, cạy miệng thi thể, mày có bị bệnh không vậy!”

“Cái trò vặt này, khi còn bé tôi ỷ cha mẹ không biết dùng máy tính cũng dùng để giấu phim hoạt hình đấy, không ngờ thầy Giang cũng dùng nữa.”

Chúc Tinh Dạ hơi cong khóe miệng lên.Mặt Giang Môn tái mét, trên trán túa đầy mồ hôi.

Lộ Hy ngồi xuống trước mặt Triệu Nguyên: “Anh biết không, folder giấu ảnh của Đinh Diệu Diệu đó được giấu trong thư mục ảnh anh chụp cho câu lạc bộ Kịch của Giang Môn. Chỉ cần anh muốn là có thể xem thử xem Giang Môn có giấu những thước phim hoạt hình như kiểu Cậu Bé Hồ Lô Đại Chiến Xà Tinh không ấy mà.”“Lúc Thải Thải tìm anh, ắt hẳn là anh rất bối rối đúng không? Tôi rất tò mò sao anh lại giúp cô ta làm ra chuyện này đấy?”

Mặt Giang Môn tái mét, trên trán túa đầy mồ hôi.“Tôi nghĩ hẳn là anh định ném thi thể lên hang núi, như thế có thể kéo dài thời gian cảnh sát tìm thấy cô ta. Ngoài ra, dựa theo lời khai của anh, tối qua cũng chỉ có mình Giang Môn thức, anh vẫn muốn đẩy hết tội danh lên đầu hắn như kế hoạch ban đầu.”“Anh tính là để chúng tôi quay về rồi sẽ quay lại xử lý thi thể à? Tối qua anh đẩy Đinh Thải Thải từ phòng chứa đồ trên tầng 3 xuống, nhưng anh không thể đem thi thể đi quá xa được, vì thế mạo hiểm để cô ta trên thân cây, ẩn trong một tán cây rậm rạp. Đừng nói ở đây, dù lúc nãy tôi có ngã xuống thì từ dưới cũng không thể nhìn thấy thi thể bị giấu được.”Triệu Nguyên vẫn đang vùng vẫy, làm như niệm chú mà không ngừng lặp đi lặp lại: “Cô không có bằng chứng, cô không có bằng chứng…”

Triệu Nguyên vẫn đang vùng vẫy, làm như niệm chú mà không ngừng lặp đi lặp lại: “Cô không có bằng chứng, cô không có bằng chứng…”Lộ Hy cười: “Hắn giấu tất cả ảnh trong folder ẩn trên máy tính, cô có biết thế nào là folder ẩn không? Nghe thì rất bí mật, nhưng chỉ cần muốn xem thì có thể xem không sót bất cứ thứ gì hết.”

Lộ Hy cũng gật đầu như thật: “Anh nói đúng đấy. Đây là chuyện của 1 năm trước, tôi không có ở đó, tất cả chỉ dựa vào bằng chứng là tài liệu của cảnh sát mà thôi. Lúc đó trường vẫn chưa chính thức khai giảng, camera trong trường cũng không mở, giờ chỉ có lời khai của Giang Môn là có thể chứng mình anh từng đi qua văn phòng đó. Nhưng cảnh sát không thể nào tin tưởng vào trí nhớ của hắn 100% mà bắt giữ anh làm hung thủ của vụ án 1 năm trước được.”

Triệu Nguyên vẫn chưa kịp cười thì Lộ Hy đã ghé sát lại anh ta: “Nhưng lần này anh trốn không thoát đâu, anh nói dối để che giấu chuyện lúc trước, vì thế phải cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy cả nhưng việc sau này, phạm phải tội mới.”Lộ Hy lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy nên lúc bọn tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc thì vụ án này lại xuất hiện người chết đầu tiên.”Đạt mập hơi do dự nhưng vẫn nhắm mắt lại: “Tôi không thấy gì hết! Không thấy gì hết!”

“Lúc Thải Thải tìm anh, ắt hẳn là anh rất bối rối đúng không? Tôi rất tò mò sao anh lại giúp cô ta làm ra chuyện này đấy?”

Triệu Nguyên hơi run lên, anh ta đột nhiên hét lớn như phát điên: “A a a! Tất cả đều do con đàn bà đó! Con đàn bà đó bị điên rồi! Nó là con điên! Lúc nó nói cho tôi nghe nó cất giấu thi thể của Đinh Diệu Diệu thì tôi đã biết nó chắc chắn đã điên rồi!”

“Người bình thường ai mà giấu thi thể suốt 1 năm chứ! Nó bị bệnh chứ gì nữa! Đến cả thi thể mà nó còn dám giấu thì còn chuyện gì nó không dám làm nữa đâu? Nếu bị nó biết thì chắc chắn nó sẽ giết tôi mất! Tôi hết cách rồi! Tôi chỉ muốn tìm đường thoát thân thôi mà! Tôi còn phải sống tiếp nữa!”

Anh ta hung tợn nhìn Giang Môn chằm chằm: “Còn thầy Giang, mấy người biết hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện tốt nhờ vào thân phận của mình chưa? Cái gì mà tình yêu tự nguyện chứ, tao khinh! Nếu mày muốn yêu đường với đám con gái xinh đẹp trong lớp thì ai mà dám từ chối hả!”Giang Môn ôm mắt co ro trong góc, không dám rên lớn.

“Tao thấy Đinh Thải Thải đã quyết phải có 1 người chết để bàn giao chuyện của chị mình, nếu mày chết rồi thì cũng chẳng phải vô tội gì, dù sao cũng chính mày là người chụp ảnh cơ mà.”

Giang Môn hít sâu vài hơi: “Vậy là ý của mày là muốn lợi dụng Thải Thải để giết tao ư?”

“Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, ai mà ngờ được cmn có một thám tử trà trộn vào chứ.” Triệu Nguyên nhìn Lộ Hy, hung hăng xì một tiếng khinh miệt, “Nếu không phải vì cô thì con ngu Đinh Thải Thải kia vẫn nghĩ Giang Môn là hung thủ rồi! Kết quả vừa nghe cô nói thì nó lại thấy có điểm lạ, nó nói không giết nữa, chờ cô điều tra ra sự thật.”Hạ Kiều không thể tin nổi: “Chuyện này… Sao có thể chứ? Hắn gan như thế sao?”

“Vậy tôi cũng đâu còn cách nào ngoài ra tay trước đâu chứ?”Lộ Hy gật đầu tán thành: “Trong tình thế cấp bách, đây đúng là một kế hoạch không tệ. Nhưng anh nói cũng đúng, cô gái đó đúng là điên rồi, tôi đã lên cây kiểm tra thi thể của cô ta. Trước đây cô ta không bắt được hung thủ ép chị mình phải chết, nhưng lần này cô ta đã thực sự giữ lại bằng chứng chỉ ra anh gây án.”

Lộ Hy lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy nên lúc bọn tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc thì vụ án này lại xuất hiện người chết đầu tiên.”Lộ Hy lắc đầu: “Nghĩ lại thì tôi cũng thấy cực kỳ đáng sợ, sau khi mình chết lại có 1 tên đàn ông tự xưng là bạn trai mình mà không có bất cứ bằng chứng gì hết.”

“Nếu không phải do Hạ Kiều xông vào quấy rối thì lúc đó chúng ta đã đi hết rồi! Đợi khi chúng ta về rồi, Đinh Thải Thải chết ở đây ra sao chẳng phải sẽ mập mờ hơn ư?”

Lộ Hy khẽ gật đầu: “Chẳng trách anh cứ luôn muốn đi.”

“Anh tính là để chúng tôi quay về rồi sẽ quay lại xử lý thi thể à? Tối qua anh đẩy Đinh Thải Thải từ phòng chứa đồ trên tầng 3 xuống, nhưng anh không thể đem thi thể đi quá xa được, vì thế mạo hiểm để cô ta trên thân cây, ẩn trong một tán cây rậm rạp. Đừng nói ở đây, dù lúc nãy tôi có ngã xuống thì từ dưới cũng không thể nhìn thấy thi thể bị giấu được.”

“Tôi nghĩ hẳn là anh định ném thi thể lên hang núi, như thế có thể kéo dài thời gian cảnh sát tìm thấy cô ta. Ngoài ra, dựa theo lời khai của anh, tối qua cũng chỉ có mình Giang Môn thức, anh vẫn muốn đẩy hết tội danh lên đầu hắn như kế hoạch ban đầu.”Lộ Hy: “Được rồi, vậy chúng ta nói về một nghi điểm khác đi. Lúc đó là tháng 8, vẫn chưa chính thức khai giảng, trong trường không có mấy người hết, thậm chí còn chẳng ai trông thấy lúc Đinh Diệu Diệu té lầu, pháp y phán đoán thời điểm tử vong của cô ta là từ 14 giờ tới 17 giờ chiều. Anh có biết những bức ảnh đó được đăng lên lúc nào không?”

Lộ Hy gật đầu tán thành: “Trong tình thế cấp bách, đây đúng là một kế hoạch không tệ. Nhưng anh nói cũng đúng, cô gái đó đúng là điên rồi, tôi đã lên cây kiểm tra thi thể của cô ta. Trước đây cô ta không bắt được hung thủ ép chị mình phải chết, nhưng lần này cô ta đã thực sự giữ lại bằng chứng chỉ ra anh gây án.”

“Hẳn là cô ta đã nhận ra nguy hiểm nên giấu một chiếc cúc áo của anh trong miệng. Có lẽ là vì sợ anh phát hiện nên cô ta còn giấu dưới lưỡi nữa, suýt chút tôi đã bỏ sót.”

“Triệu Nguyên, anh thua rồi, thua trước Đinh Thải Thải, ngoan ngoãn vào tù sám hối đi.”Triệu Nguyên hơi sửng sốt: “Cái, cái gì?”

Triệu Nguyên chửi đổng: “Con điên, tất cả đều tại con điên đó! Đinh Thải Thải là con điên, sao có thể có một con điên như thế chứ!”

“Còn mày nữa, cạy miệng thi thể, mày có bị bệnh không vậy!”“Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, ai mà ngờ được cmn có một thám tử trà trộn vào chứ.” Triệu Nguyên nhìn Lộ Hy, hung hăng xì một tiếng khinh miệt, “Nếu không phải vì cô thì con ngu Đinh Thải Thải kia vẫn nghĩ Giang Môn là hung thủ rồi! Kết quả vừa nghe cô nói thì nó lại thấy có điểm lạ, nó nói không giết nữa, chờ cô điều tra ra sự thật.”

Anh ta điên cuồng giãy giụa, dường như không cam tâm với kết cục mình sắp phải hầu tòa.Lộ Hy ngồi xuống trước mặt Triệu Nguyên: “Anh biết không, folder giấu ảnh của Đinh Diệu Diệu đó được giấu trong thư mục ảnh anh chụp cho câu lạc bộ Kịch của Giang Môn. Chỉ cần anh muốn là có thể xem thử xem Giang Môn có giấu những thước phim hoạt hình như kiểu Cậu Bé Hồ Lô Đại Chiến Xà Tinh không ấy mà.”

“Đinh Diệu Diệu cũng thế, nó tự chụp đống ảnh đó thì được! Ông mày ngủ với nó 1 lần thì nó lại tự sát! Nó có bệnh đúng không! Tất cả bọn mày đều bệnh hoạn cả!”

Hạ Kiều bỗng đứng dậy, đá một cú vào mặt anh ta, Triệu Nguyên rên rỉ một tiếng, Đạt mập suýt chút đã không ghì lại được.

Cô ta lạnh mặt bẻ khớp ngón tay: “Ngại quá thám tử, trước khi giao hắn cho cảnh sát, tôi có thể đánh một trận được không?”

Giang Môn mở to miệng như định mắng thay cô ta vài câu, Hạ Kiều quay người lại đấm một cú vào mắt gã: “Mày cũng chẳng phải loại gì tốt lành!”

Giang Môn ôm mắt co ro trong góc, không dám rên lớn.

Đạt mập hơi do dự nhưng vẫn nhắm mắt lại: “Tôi không thấy gì hết! Không thấy gì hết!”Lộ Hy khẽ gật đầu: “Chẳng trách anh cứ luôn muốn đi.”

Từ xa xa có tiếng bước chân truyền tới, Chúc Tinh Dạ ra khỏi phòng.

Lộ Hy gọi anh lại: “Này, anh làm gì đấy?”

Chúc Tinh Dạ: “Tôi đi kéo dài thời gian với đồng chí cảnh sát để Hạ Kiều đánh thêm vài cú.”

Lộ Hy: “Đợi đã, tôi còn một câu hỏi nữa, tối hôm anh đi ra ngoài rốt cuộc là làm gì vậy?”

Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt: “Liên quan gì tới cô.”

Đạt mập giơ tay: “Tôi biết rồi! Canh gác giúp thám tử đúng không! Chắc chắn là vừa gặp đã yêu rồi!”Cô hỏi liên tục, sau đó căn bản không thèm chờ anh ta đáp, hít sâu một hơi: “Thực ra từ đầu lúc anh miêu tả quan hệ giữa mình và Đinh Diệu Diệu tôi đã bán tín bán nghi rồi, nhưng tôi cũng không rõ sao anh phải giả vờ làm bạn trai của Đinh Diệu Diệu làm gì. Sau khi đọc hết tài liệu thì tôi hiểu rồi, anh làm thể là để phòng ngừa, lỡ như cảnh sát tra ra được anh từng xảy ra quan hệ với Đinh Diệu Diệu thì còn có lý do chính đáng để tránh thoát.”

Lộ Hy đi ra ngoài, chỉ nghe Chúc Tinh Dạ nói một câu “Không phải”, nửa câu còn lại thì trời đất quay cuồng, không nghe được nữa.

Trong lòng cô thầm chửi thề, chưa biết hết chuyện đã quay lại sảnh trò chơi rồi.Chúc Tinh Dạ hơi cong khóe miệng lên.

Chúc Tinh Dạ nói là: “Không phải vừa gặp đã yêu mà là ủ mưu từ lâu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.