(*) Lãng tử là người đàn ông thích cuộc sống tự do, phiêu lãng khắp nơi, không bị bó buộc bởi việc làm, nơi ở, gia đình hay tình cảm.
“Tiêu Tương ấy à —” Đào Kiều kéo dài giọng, cười hì hì liếc nhìn Tiếu Xu, “Nói sao nhỉ, thanh cao à, dù thế nào cũng nghĩ mình không cùng đường với chúng tôi ấy.”Lộ Hy nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dạ, mỉm cười hiền lành rồi vỗ vai anh ta: “Tôi á, về quan tâm chăm sóc con trai của mình thôi, hừm, chắc là bị dọa phát sợ rồi.”Chúc Tinh Dạ cứng nhắc nói: “Không liên quan gì tới tôi hết.”Đới Duy nhìn Lộ Hy: “Cô Lộ, cô định làm gì tiếp?”
Tiếu Xu cũng che miệng cười: “Thế mà có nhiều người thích cô ta như thế đấy! Cô đừng nói nữa, đàn ông là vậy, nhiều khi cô ngoan ngoãn hầu hạ hắn, hắn còn không vui đó! Tốt nhất là phải tỏ ra mình không muốn lưu lạc ở chốn phong trần, như thế hắn sẽ nghĩ mình là người tốt!”Chúc Tinh Dạ hắng giọng, có vẻ có chút ngượng ngùng: “Cách âm thì bình thường thôi, có thể nghe thấy được, nhưng mà… Ban đêm ở đó ca hát lớn lắm, hơn nữa, khụ, ở đó đủ thứ trò chơi, dù có tiếng nữ giới hét thảm, kêu “cứu mạng” gì đó cũng chẳng ai xông vào đâu.”
2 người toe toét cười, Lộ Hy chống cằm nói với họ: “Nói thế có vẻ quan hệ giữa cô ta và 2 người không được tốt lắm nhỉ?”“Còn…” Đào Kiều đảo mắt suy nghĩ một chút, “À đúng rồi, gần đây hình như cô ta bảo có người muốn dẫn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-nghi-can-so-mot-lai-la-anh/2820406/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.