Đã một tháng trôi qua kể từ ngày đoạn ký ức kỳ lạ kia bị xóa sổ, mặc dù tôi không thể an toàn trở về thế kỷ hai mươi mốt, nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì mình vừa thoát được một ván bài ngang trái.
Thời gian này, ông Huỳnh Khởi dặn cậu Đằng chỉ dạy cho cậu Hiển mấy việc lặt vặt ở kho lúa xóm dưới. Ban đầu bà hai kịch liệt phản đối, cho đến khi nghe cậu Đằng khuyên nhủ thì bà cũng bóp bụng mà êm xuôi theo lời con trai, chỉ có điều, ở đâu có sự xuất hiện của cậu Hiển là ở đó không có bà. Tội nghiệp cho cậu Hiển, từ lúc nhận cha tới giờ chưa có một ngày nào cậu được lên nhà trên ngồi ăn bữa cơm với gia đình. Khi thì cậu ăn một mình trong phòng, khi thì ngồi khúm núm dưới bếp cùng tôi và mấy cụ.
Còn cậu Minh bây giờ đã chuyển hẳn về Hưng Vinh làm việc, cậu làm ở trạm xá nhỏ trong làng Son, cách làng Vọng Thê khoảng chừng chục cây số. Cứ vài ba bữa là cậu lại ghé qua nhà thăm khám cho cậu Đằng, cũng nhờ thế mà quá trình điều trị trở nên dễ dàng hơn trước. Có hôm tôi ở sau vườn dìu cậu Đằng tập bước đi, cậu còn đi được một đoạn xa mà không hề vấp ngã, thậm chí còn tự lái xe đi làm mà không nhờ cụ Sang đưa đón nữa.
Trưa nay thay vì về nhà ăn cơm như mọi khi, cậu Đằng lại biểu tôi đem cơm tới chỗ làm cho cậu và cậu Hiển. Thật ra thì tôi thừa biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-mo-khong-ve-tham-cau-hai/3420797/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.