Nói rồi cậu hai hất tôi khỏi người, cứ thế mà hừng hực bước ra ngoài. Hình như tôi chưa bao giờ thấy cậu hai giận dữ như vậy, chắc có lẽ vì tôi vừa chạm vào lòng tự ái của cậu, nên cậu mới xấu hổ bỏ chạy chăng? 
Cậu hai bảo tôi tự nhớ ra mà ân hận, nhưng nhớ là nhớ cái quái gì mới được? Nhìn cái cách mà cậu nói chuyện với tôi, có vẻ như cậu và mợ Sương đã quen biết nhau từ trước, hay mợ Sương từng làm chuyện gì ác nhân thất đức với cậu, nên cậu mới phải bảo mợ ân hận? Hay cụ thể hơn nữa, mợ Sương vì muốn làm dâu nhà họ Huỳnh mà gián tiếp chia rẽ đôi uyên ương? Nói vậy thì hiện giờ tôi đang đóng vai nữ phụ phản diện à? Thôi ngay cái suy nghĩ đó đi, đánh chết tôi cũng không tin người phụ nữ như mợ Sương lại toan tính đến cỡ này. 
Nhưng rốt cuộc là vì điều gì vậy? Vì điều gì mà cậu hai và cả nhà họ Huỳnh đều không thích mợ Sương, nhưng lại chịu rước mợ về làm dâu? Nghĩ tới nghĩ lui mà muốn bạc hết cả đầu. 
Mấy ngày sau khi về Hưng Vinh, cậu hai không thèm nói chuyện với tôi câu nào, tôi thì vẫn an phận con sen giặt giũ, nấu cơm. Tôi nói với cậu hai rằng "kẻ không biết thì không có tội", rồi hứa là kể từ giờ sẽ ngoan ngoãn chăm sóc cho cậu để coi như bù đắp lỗi lầm, đợi khi nào tôi nhớ ra mọi việc rồi tính tiếp. Thế là những ngày sau đó, tôi "được" vinh hạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-mo-khong-ve-tham-cau-hai/3420792/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.