Nữ nhân mặc kệ trời mưa hay bão tố, dìu Di Thiên gắng sức đi về phía rừng cây âm u. Tuy không hiểu sao đi được một lúc thì cảm giác cô nhẹ hơn nhiều, di chuyển cũng dễ dàng hơn nhưng nữ nhân không quan tâm lắm, chỉ biết cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lượng nước trà mỗi người uống không giống nhau, nên cô ta cũng không biết bọn họ sẽ bất tỉnh mất bao nhiêu thời gian.
Di Thiên hé mắt ra nhìn người bên cạnh, lúc nãy lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của cô ta cô ngạc nhiên đủ rồi. Bây giờ cô lại không thể cử động nhiều, chỉ có thể cố gắng di chuyển chân giúp cô ấy dễ dàng đỡ mình hơn thôi. Qua một lúc lâu, mặt cũng ướt đẫm nước mưa rồi, Di Thiên lại liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, cô ta thở dốc rất nhiều, chắc hẳn là cũng đến giới hạn rồi, thân thể vừa lạnh vừa rát, đến hơi thở còn có thể nóng lên rất nhiều lần, Di Thiên nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe bán tải, nữ nhân dìu Di Thiên lên ghế phó lái, sau khi cài dây an toàn vào cho cô mới đóng cửa, ngồi vào ghế, nhấn ga, chiếc xe lao nhanh trong màn mưa.
Do đoạn đường mưa rất lớn nên rất ít xe qua lại, đi được một đoạn cảm giác như đường trơn chạy nhanh sẽ rất nguy hiểm nên nữ nhân bắt đầu giảm tốc, giữ nguyên 60km/h trên đường cao tốc giữa đêm.
- Lâu rồi không gặp, chị Tôn Điệp Hạ...
Tôn Điệp Hạ giật nảy mình, ngạc nhiên trừng mắt quay sang nhìn người mà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543598/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.