Di Thiên ám muội nhìn Minh Nguyệt một chút, mắt phượng khẽ chớp mang theo vẽ câu nhân. Cô dùng tay nâng cằm nam sủng phía sau, môi mỏng nhếch lên cao, tâm trạng hiển nhiên rất vui vẻ.
- Mẹ hình như...rất để ý anh ấy thì phải?
Minh Nguyệt giật thót, vội vội vàng vàng quay mặt đi chỗ khác, thầm nghĩ lúc nãy mình quá sỗ sàng rồi. Di Thiên bật cười, giọng nói thập phần hào phóng: -Nếu mẹ thích, mẹ có thể cầm đi. Chơi chán rồi trả lại cũng được =))
Minh Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Di Thiên, không thể tin được là cô sẽ nói như vậy. Bà ta liếc trộm nam sủng kia một cái lại bị vẻ đẹp quyến rũ kia làm cho ngây người, dù biết làm như vậy thật quá không hợp lí đi,hôm nay đi với người đàn ông kia đã đủ sai trái rồi, nếu bây giờ còn nhận thêm cậu nam sủng này...
Di Thiên nhìn vẻ mặt rối rắm của Minh Nguyệt, cười lạnh trong lòng "Giờ này mới nhận ra là mình chuẩn bị cưới sao? Hình như có hơi trễ thì phải..."
- Mẹ không thích à? Vậy thì...
- Không...không có.
Không đợi Di Thiên nói xong Minh Nguyệt đã tức khắc chặn lời cô, lúc nhận được ánh mắt thâm thúy của Di Thiên bà ta mới nhận ra mình lỡ lời, xấu hổ cúi đầu xuống, điệu bộ giống hệt Y Nhã không sai một li.
Hừ~ con gái thánh mẫu, mẹ thì bạch liên hoa...Các người quả nhiên có số nhận vai nữ chính ngôn tình đấy!!!
Di Thiên nở nụ cười, giọng điệu thân thiện, bật chế độ tình mẫu tử thiêng liêng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543573/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.