Một ngày nọ...
Di Thiên lấm la lấm lét nhìn xung quanh, xác định không có ai mắt sáng rỡ, hí hửng phóng nhanh ra cửa, chân trước còn chưa kịp bước ra khỏi cổng thì chân sau "ông xã đại nhân" đã xách cô lên, rinh vào trong phòng khách. Ném Di Thiên xuống sô pha, Sở Ngạo vân đạm phong khinh ngồi đối diện, không cần nhìn đến khuôn mặt trắng bệch kia, cầm tách trà lên khẽ uống một ngụm: -Em tính đi đâu?
Di Thiên nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi chảy không ngừng phía sau lưng, cười bộ dáng cứng nhắc: -Ahahaha...Ha...ha...Vân...Vân Trà mời em đi lễ hội hóa trang a~.
Sở Ngạo ngước mắt lên, nhìn vẻ chột dạ khi đang ăn vụng bị bắt tại trận của mèo nhỏ, ánh mắt khẽ chuyển, bạc thần khẽ nhếch lên một chút: -Thật không?
Di Thiên phản xạ có điều kiện, lập tức giơ tay lên thề: -Thật! 1000% là thật! Thật như kim cương luôn!
Sở Ngạo bật cười, vớ lấy cái di động bên cạnh, ấn nút một cái, màn hình tinh thể lỏng từ đâu xuất hiện, giọng nói rè rè của Lam Ưng vang lên. Sau khi xác nhận chắc chắn điều Di Thiên nói là chuẩn xác, hắn ngắt liên lạc, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ đảo qua làm cô giật thót, hắn ôn nhu từ tốn nói: -Hứa với anh cái gì, còn nhớ không?
Di Thiên đầu ba vạch hắc tuyến, trong lòng lại như có một ngàn con nai chạy loạn, cuồng phong bão vũ gì gì đó kéo đến một lượt, tận thế đến rồi...Muôn năm Q.Q!!!
Ông xã đại nhân, giọng anh không cần như phim kinh dị 3h sáng đó đâu, tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543561/chuong-109-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.