Di Thiên mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Vân Trà, chớp chớp mắt mấy cái, như thể chợt tỉnh ngộ, cô ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn chằm chằm Vân Trà: -Chị... - Đừng lo, không có vấn đề gì phát sinh cả. Vân Trà đưa li nước qua, Di Thiên vì mất sức mà giọng nói khàn khàn cũng không khách khí mà nhận lấy, thấy Từ Thịnh ngồi đằng xa cũng an tâm phần nào, liếc mắt qua đánh giá một vòng, xem ra đây là bệnh viện đi. - Anh đi báo với Mục Hàn Dương một tiếng đi. Vân Trà quay sang, tự nhiên coi Từ lão đại uy vũ như người giúp việc mà sai bảo. Mà Từ lão đại nào đó sau khi xác định con đường bảo toàn mạng sống của mình mà rất ngoan ngoãn đi ra ngoài. Mục Hàn Dương? Sao lại có hắn ta trong này? Di Thiên nghi hoặc nhưng chung quy vẫn không hỏi. Vân Trà thấy vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi của cô thì liền nghĩ cô đang thắc mắc chuyện xảy ra, rất nhanh đem sự tình kể một lượt. ... Khụ khụ, chúng ta quay lại lúc kịch tình cẩu huyết xảy ra. Action! Từ Thịnh cảm giác tay Di Thiên sờ tới sờ lui trên lưng, cảm giác cực kì không ổn ập tới, hắn không dám mạnh tay nhưng không mạnh tay thì không thể gỡ cái tay giống hệt bạch tuột quấn lấy hắn này. Đang lúc rối rắm không biết thế nào thì Di Thiên chống tay lên trước ngực hắn, đẩy một cái, bây giờ sức lực cô không khác nào mèo cào nên chỉ làm Từ Thịnh lùi nửa bước, còn bản thân thì ngã trở lại giường. Không cần biết người trước mắt này là ai, Di Thiên dùng tia lí trí cuối cùng, khó khăn nặn ra một vài chữ: -Hộc, hộc...Thuốc...Vân Trà...đến...!!! Tuy tiếng nói xen lẫn tiếng thở dốc ám muội nhưng Từ Thịnh vẫn nghe rõ ràng, dùng bộ não 28 năm làm lão đại trải qua vô số phong ba bão táp, hắn đương nhiên hiểu được ý của cô. Di Thiên đã gần như mất hết lí trí, đưa tay lên trên cổ, cái vòng tay bắn ra mũi kim độc, trực tiếp làm cô bất động, nằm im trên giường. Đây là điều duy nhất để Di Thiên có thể làm lúc này để khống chế bản thân. Từ Thịnh nhìn cô như vậy thật muốn tán thưởng, không có nhiều người có nghị lực chống đỡ du͙ƈ vọиɠ đang dâng trào như vậy đâu, hắn tiến lên đem chăn đắp lên ngang cổ cho cô, song đem cửa đóng lại, còn mình thì im lặng dựa vào tường chờ đợi. Cái lư hương kia tuy rằng có hạ thuốc nhưng nó chỉ có tác dụng thúc dược trong người Di Thiên thôi, còn đối với những thứ khác không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng, Từ Thịnh trừ nóng ra không còn cảm giác gì khác. Rất nhanh cửa bị đẩy ra, Vân Trà hốt hoảng chạy vào, khác với Từ Thịnh, Y Nhã miêu tả hẳn luôn căn phòng hai người đang ở trong, Vân Trà không cần mất thời gian liền tới được, chỉ là thấy Di Thiên nằm trên giường giống như đang ngủ, còn Từ Thịnh rất ra dáng soái ca mà dựa vào tường, giương mắt nhìn Vân Trà chằm chằm. Ặc, cái kiểu " em ngủ một bên còn tôi một bên" này là cái quái gì đang diễn ra? Từ Thịnh thuận tay ném cho Vân Trà điện thoại của hắn, sau khi bắt được liền thấy bức ảnh chụp Di Thiên kia, Vân Trà ngay tức khắc liền hiểu bọn họ thực sự bị tính kế rất tỉ mỉ. Làm tú bà mà không nhận ra không khí có mùi khác thường thì thật xin lỗi bao nhiêu năm sống trên đời này rồi. - Di Thiên sao vậy? - Tự hi sinh để không bị khống chế. Cô ấy bị hạ thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Câu trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ để diễn tả hết tình trạng của Di Thiên bây giờ. Vân Trà thở dài, thật sự cảm thán: -Quách Linh Y Nhã...thật sự 20 tuổi chứ? 20 tuổi mà nghĩ ra kế hoạch thâm độc dường này, thật sự phải đề phòng đó a~. - Chứ em nghĩ Di Thiên giống 21t à? Từ Thịnh mặt than phán câu nào chuẩn câu đó. Vân Trà nghẹn họng, được rồi, phải công nhận Di Thiên thật sự không giống người 21t chút nào, từ kĩ thuật cá nhân, lối suy nghĩ đến kinh nghiệm. Từ Thịnh hắn một chút cũng không muốn dính dáng tới mấy trò đâm sau lưng này, nhưng đã đụng vào hắn thì đừng mong hắn bỏ qua. - Em tính thế nào? - Còn thế nào nữa? Đương nhiên là phải trả lại gấp bội rồi. Em không muốn Di Thiên hi sinh vô ích được. Rồi sau đó... Là như Y Nhã thấy... ... Di Thiên nghe xong cảm động xém chút nữa rơi nước mắt, đợi Mục Hàn Dương khám cho cô xong, kê đơn gì gì đó xong liền mở miệng hỏi: -Mục đích cô ta là lợi dụng chị phải không? Vân Trà gật đầu, liền tiếp lời, ghé vào tai Di Thiên nói nhỏ. Sau một hồi xì xầm, Di Thiên mặt vẫn không biến sắc, nhưng thể mọi cái bẫy chuẩn bị gài ra không phải cho cô vậy, Vân Trà bất lực, khẽ thở ra: -Chị thật không hiểu, cô ta đã giành được tất cả của em. Sao lại nhất quyết hại em như vậy chứ? Từ gia đình, tình thương của Quách Hùng, danh tiếng đến cả Chấn Phong cũng đã đoạt được, sao còn không chịu buông tha? Di Thiên câm nín, không lẽ nói em trời sinh ra là cái pháo hôi to bự, số mệnh là phải bị nữ chủ chả đạp đến chết đi sống lại sao? - Em không biết nữa. Vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt đáng thương chọc Vân Trà thương tiếc, Di Thiên thật muốn đăng kí một suất nhân vật chính phim tình cảm máu chó mới được. - Em tính thế nào? Di Thiên chờ mãi câu này, nào còn bộ dáng đáng thương như lúc nãy, hai mắt sáng lên, miệng cong thành một đường: -Đương nhiên là... - Hắc hắc! Cà hai nữ nhân không hẹn mà cười một nụ cười tiểu nhân, Từ Thịnh cùng Mục Hàn Dương đang dọn dụng cụ run lên, cảm giác hôm nay hình như trời trở lạnh hơn bình thường. Nhìn hai người đang còn hả hê kia thật có cảm giác giống như Hoàng Hậu nắm tay liên minh Hoàng Quý phi đi dẹp loạn các sủng phi của hoàng thượng vậy... - Hôm đó chị phải tốn sức rồi. Di Thiên hướng Vân Trà vỗ vỗ vai động viên, Vân Trà cũng thực tự nhiên nắm lấy tay Di Thiên, ánh mắt an ủi: -Em cũng vậy. Nhìn em tốn sức diễn chị cũng đau lòng lắm. Từ Thịnh thật không thể chịu nổi bầu không khí giả tạo đáng khinh này nữa,, theo chân Mục Hàn Dương ra ngoài, cứ để lại không gian cho đôi cẩu nữ nữ đó sử dụng thuyết âm mưu đi. Hắn cũng không phải nhân vật trúng đạn, không quan tâm. Sau khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, Từ Thịnh hướng Mục Hàn Dương hỏi nghi vấn của mình: -Anh quen biết X? Từ Thịnh rõ ràng sau khi Vân Trà với Y Nhã rời đi, X xuất hiện, thế là hắn thuận tay trao Di Thiên cho X, chỉ là lúc đó Di Thiên đã mất không chế trở lại, quấn lấy X không buông. Nhưng sao bây giờ Di Thiên lại ở trong tay Mục Hàn Dương? Phải biết Mục Hàn Dương là bác sĩ của chính phủ, không phải muốn gặp là gặp, nhiều nhân vật lớn của quân đội còn chưa chắc có cơ hội gặp được hắn. Từ Thịnh lần đầu tiên thấy Mục Hàn Dương là ở tại biệt thự của Sở Ngạo, hắn đương nhiên biết thế lực của Sở Ngạo mạnh đến cỡ nào. Còn về X, người này...xem ra thật sự là thâm tàng bất lộ!!! Mục Hàn Dương không trả lời, chỉ dành cho Từ Thịnh một nụ cười âm hiểm song quay người rời đi. Từ Thịnh cũng chả nghĩ nhiều, mặc kệ thế nào, hắn cũng không liên quan, trực tiếp ném nghi vấn ra sau đầu. Nhưng là...X có thể nhịn được trong khi ôm mỹ nhân trong ngực, chỉ cần không phải mù đều nhìn ra X đối Di Thiên là đặc biệt, vậy mà lại chống chọi được với sắc dụ của người thương... Quả nhiên là thâm tàng bất lộ mà!!! ( Câu này là 100% châm biếm >o
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]