Di Thiên kéo vali lăn trên nền đá vang lên tiếng " lộp cộp", nhìn quang cảnh quen thuộc trước mắt, cô thật không biết trong lòng có tư vị gì. Căn nhà cô bỏ trống một năm kia hẳn giờ đã đóng bụi bặm rồi nhỉ, không biết giờ mờ cửa ra có thấy Y Nhã chuẩn bị hẳn một cái bàn thờ cho cô ngắm gà khỏa thân hay không a?
Di Thiên đưa chìa khóa vào, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bao nhiêu khí thế chuẩn bị dọn nhà của cô ầm ầm sụp đổ, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đang cầm chổi mà quét dọn đầu tủ gỗ. Giống như cảm nhận có người nhìn, hắn quay lại vừa lúc đối mặt với Di Thiên. Tựa như sẽ không nghĩ có ai đến vào giờ này, cô có thể cảm nhận hắn đang ngạc nhiên.
- Cô chịu về rồi?
Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân mang theo hương vị dịu dàng, nhưng như vậy cũng không thể an ủi cảm xúc phi thường kích động của cô bây giờ.
- Anh...anh không rời đi?
Di Thiên khó khăn mở miệng, thanh âm ngắt quãng, cứ mặc định một năm không gặp X sẽ tự động rời đi. Từ lúc điện thoại của cô bị Nguyên Kỳ phá hủy, cô liền mất luôn liên lạc với hắn, vậy mà...
- Tôi vẫn luôn chờ cô. Vì vậy...tôi sẽ không rời đi.
Giọng hắn có bao nhiêu kiên định, bao nhiêu cố chấp Di Thiên đều nghe rõ. Đồng tử co rút lại, cô lấy tay che đi thần sắc kích động nơi đáy mắt.
- Sao anh không tìm tôi?
Cô tin tưởng với mạng lưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543511/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.