Phòng ăn biến thành nơi cấm kị không một ai dám đến gần, vậy mà bây giờ một thân ảnh nhẹ nhàng bước vào. Mắt cũng không thèm liếc đến cái đống hỗn độn máu thịt ở trên bàn ăn, trực tiếp tiến đến phía để balo du lịch của đám học sinh. Di Thiên dùng trí nhớ để nhận biết balo của giáo viên chủ nhiệm liền thấy nó ở nơi góc phòng. Trước khi chạm vào còn chắp tay lên nhỏ giọng "Thất lễ rồi", cô lục tung mọi thứ bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy một xấp giấy. Trên đó là hình ảnh cùng thông tin cá nhân của học sinh lớp 2-1 có cả của giáo viên chủ nhiệm nữa. Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để tìm thấy tên của học sinh nữ mới vừa bị gϊếŧ hôm qua.
Tên, gia thế, quá khứ, các mối quan hệ...tất cả đều bình thường không thể bình thường hơn. Cô khẽ nhíu mày, vậy thì vì cái gì mà cô ta phải chết? Rung cây dọa khỉ? Di Thiên giật thót, phản xạ cảnh giác quay về phía cửa. Cánh cửa khép hờ không chút động tĩnh nào. Lúc nãy rõ ràng cảm giác có người nhìn mình mà, không lẽ mình nhầm?
Cô rùng mình, cất xấp giấy kia đi, nhanh tay thu dọn một vài món ăn nhẹ vào cùng một cái balo rồi xách ra ngoài. Cả đám vui vẻ nhìn thấy đồ ăn tụ tập như bình thường ăn uống no say. Nhưng ông trời không để bọn họ an nhàn là như thế. Trời bất chợt đổ mưa...
Bầu trời rất nhanh liền sụp tối, từng đợt mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống, mưa như trút nước, cả đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543500/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.