Nhìn vào đôi mắt ấy, Bảo Ngọc có thể nhận ra được vẻ quyến luyến cùng nét đượm buồn khó có thể nói ra thành lời. Dù chị vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng với cô mà nói, nó chẳng khác gì đang khóc.
Thật ra khóc không phải là cách duy nhất để giải tỏa nỗi tâm tình. Với một số người, cười cũng có thể giúp họ quên đi nỗi buồn. Nhưng mà cười chỉ đánh lừa não bộ thôi, chứ buồn thì vẫn cứ buồn mà. Nói thật, Ngọc không đồng tình với việc đánh lừa bản thân như vậy nhưng chính bản thân của cô cũng còn như thế, thậm chí đến mức ngay cả cảm xúc thật còn chẳng nhận ra được. Vậy thì sao có quyền nói người khác chứ?
“Sau khi bị ba nói thế, chị vẫn chẳng mảy may nghe theo, cứ đâm đầu chờ đợi Thiên. Nhưng đúng là ‘trong cái rủi thì có cái xui hơn, vài tuần sau đó, anh hai chị bị tai nạn giao thông. Bác sĩ nói rằng anh bị gãy ba cái xương sườn, xương đùi hai chân đều nát hết, nếu không mổ kịp thì sẽ không thể nào có thể đi lại như trước được nữa” Giọng nói dần ngắt quãng đi, có vẻ chị Lan không còn kiềm được cảm xúc của chính mình. (5)
Bảo Ngọc im lặng, cô nhóc khẽ ôm lấy chị. Vỗ nhẹ vào lưng chị, Ngọc thủ thỉ:
“Chị cứ khóc đi, khóc sẽ giải tỏa hết tâm tình. Không sao đâu, em sẽ không nói với ai cả.” Có lẽ chơi với Như Ý và Trúc Vy quá nhiều, cho nên đến lúc này cô nhóc vẫn có thể nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-hom-nay-nu-chinh-la-vay-/3649287/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.