Ngay từ nhỏ, Hứa Nam Hành đã biết nghe lời, mím môi và nhận lấy cao dán.
Bài kiểm tra đánh giá của học sinh kết thúc vào chiều tối thứ Ba. Hứa Nam Hành giữ một nhóm học sinh lại để tự học buổi tối. Như kế hoạch buổi sáng, thầy Đạt Ngoã đến nhà của Đạt Tang Khúc Trân và một gia đình khác có người già cần chăm sóc để nấu bữa tối cho các cụ, dọn dẹp giường chiếu. Ngoài ra, trong lớp 1 có một đứa trẻ có ông bà đi lại khó khăn, thầy Thứ Nhân đến giúp lau rửa và đặt các cụ lên giường.
Sau khi học sinh mặc đồng phục có in tên, Hứa Nam Hành cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lớp của anh có khoảng ba mươi mấy học sinh, trong đó có sáu người tên có chữ "Trát Tây", hiện tại anh chỉ có thể phân biệt được Trát Tây Trác Ca.
Học sinh đang tự học phía dưới, anh ngồi trên bục giảng chấm bài.
Hứa Nam Hành hy vọng mình có thể mang đến cho học sinh một cuộc sống lớp 9 bình thường nhất, đơn giản nhất. Anh luôn nghĩ đơn giản rằng, mình đến đây để dạy học chứ không phải để truyền tải tình yêu thương, lớp cuối cấp phải có dáng vẻ của lớp cuối cấp.
Anh cố gắng áp dụng thói quen ở Bắc Kinh để rèn luyện học sinh, cũng từ một góc độ nào đó giúp học sinh hiểu về thói quen của thành phố lớn, đó là sự cạnh tranh.
Hứa Nam Hành không thích ý nghĩa cốt lõi của từ "cạnh tranh", vì điều đó thường là cạnh tranh với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-hom-nam-tay-tang/3601260/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.