Hứa Nam Hành tuy đầu óc đã tỉnh táo nhưng vẫn hơi hoang mang, anh cố gắng vịn tay vào cánh tay của Phương Thức Du để đứng vững. Nhưng mà hắn cũng không buông tay ra, vẫn vòng tay giữ anh, nói: "Đừng di chuyển, từ từ thôi, độ cao ở đây cao hơn Lhasa một chút."
Lúc này, tim anh đập thình thịch, hô hấp cũng khó khăn.
Phương Thức Du quan sát anh, đồng thời xoa lưng anh nhẹ nhàng, hướng dẫn: "Lúc nãy anh ngồi dậy quá nhanh, hơi bị sốc độ cao nhẹ thôi, không sao đâu, hít thở bình thường, đừng lo."
Sốc độ cao nhẹ không cần phải thở oxy, Phương Thức Du cũng không muốn Hứa Nam Hành mỗi khi có triệu chứng là lại phải dùng đến bình oxy, đó không phải là giải pháp lâu dài. Phương Thức Du cao hơn anh một chút, khoảng ba bốn phân.
"Thế nào rồi?" Phương Thức Du cúi đầu nhìn anh.
"Hả?" Hứa Nam Hành thực ra đã thấy khá hơn, "Cũng, cũng đỡ rồi, tim tôi đập nhanh thế này có bình thường không?"
Phương Thức Du: "Sốc độ cao thường khiến tim đập nhanh, anh cứ ngồi trong xe một lát, đợi tôi một tẹo, tôi sẽ đi lấy hai bình oxy."
"Không cần đâu." Hứa Nam Hành nói, "Từ Golmud đến Lhasa, qua đèo Côn Lôn tôi cũng không cần thở oxy mà."
Phương Thức Du cương quyết nắm tay anh đỡ lại vào xe, nghiêm túc nhìn anh: "Thầy Hứa, nghe lời bác sĩ nào, dùng hay không dùng thì cứ chuẩn bị sẵn."
"Không phải tôi không nghe lời, tôi chỉ thấy sáng sớm anh phải chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-hom-nam-tay-tang/3601249/chuong-5.html