Tô Đào lí nhí đáp, "Em định đi lấy khăn giấy mà..."
Nghe thấy thế, người đàn ông khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng chịu buông lỏng cổ tay cô.
Tô Đào đi tới bên bàn, cầm khăn giấy rồi quay trở lại.
Cô cất giọng đầy hối lỗi, "Em xin lỗi, vừa nãy em trượt tay thật chứ không phải cố ý đâu..."
Tuy hành động này của cô trông có vẻ như là cố ý, nhưng Tô Đào có thể thề rằng cô không hề có suy nghĩ xấu xa đó.
Nhưng mà, hình ảnh trước mắt quả thật có hơi kích thích.
Mấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Tô Đào cầm lấy miếng khăn giấy chầm chậm giúp anh lau đi vết sữa cô vừa làm đổ trên ngực anh.
Xuyên qua lớp khăn giấy mỏng tang, dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ làn da anh.
Nóng hổi, hừng hực.
Có lẽ là do vẫn còn đang hoảng hốt, đầu móng tay cô bất cẩn làm rách tờ khăn giấy, để lại một vệt đỏ ửng trên da anh.
Trần Gia Hữu khẽ rên lên một tiếng, ánh mắt sâu hun hút nhìn sang, anh cất giọng khàn khàn, "Em cố ý đúng không?"
Thấy "hiện trường" tai nạn đã được xử lý hòm hòm, Tô Đào nhanh chóng đứng dậy, mặt mày đỏ bừng bừng đáp, "Đương nhiên là không rồi..."
Trần Gia Hữu cũng đã nhìn ra cô đang ngượng ngùng, anh không làm khó cô nữa, chỉ tay về phía chiếc ghế mây bên cạnh, nói, "Em ngồi đi."
Tô Đào thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh.
"Sao lúc nãy thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-em-do-mat-roi/3554961/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.