Mọi người lúc đầu không kịp phản ứng, vài giây sau mới hiện lên từng đợt hoang mang...
[ Tiểu Giang?! ]
[ Tiểu Giang là ai?! ]
[ Đường Chi... Đường Chi thế nhưng gọi Chi ca là Tiểu Giang?! Tôi... Tôi không nghe nhầm, phải không?! ]
[ Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hốt cười chết tôi! ]
[ Đây là cái loại xưng hô gì?! ]
[ Chủ yếu là khi Chi Chi gọi, đặc biệt giống lãnh đạo, tôi sắp cười chớt rồi. ]
[ Đường Chi nghĩ cô ta rất đẹp sao?! ]
[ Có ma đến để gọt cho cô đấy! ]
[ Đường Chi muốn ăn rắm! ]
[ Chi ca không có khả năng gọt táo cho cô ta!!! ]
Giang Chi ngồi trên sô pha, nghe vậy nhíu mày.
Đường Chi vẻ mặt tươi cười, tâm tình rất tốt nháy mắt với anh. Từ khi phát hiện anh sẽ nhân nhượng cô, chút càn rỡ đắc chí kia liền trào lên. Có thể nói là cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ, cho chút màu sắc liền mở phòng nhuộm hình thức biểu hiện tốt nhất.
Anh đứng dậy trêu chọc cô: "Cô có muốn tôi chạm khắc một bông hoa cho cô không?" "
Đường Chi sửng sốt một chút, mắt lóe lên ánh sao nhìn anh: "Anh còn có bản lĩnh này hả?! Muốn, tất nhiên là em muốn! "
[ Ha ha ha ha ha! ]
[ Chi ca: Ý tôi là...?! ]
[ Mạch não của Chi luôn luôn kỳ lạ như vậy! ]
[ Thật sự là không nói được gì, đây là đang trào phúng, Đường Chi cũng nghe không ra sao? ]
[ Có lẽ là hiểu nhưng giả vờ không hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-dinh-luu-chua-chia-tay-toi/1029054/chuong-24.html