Đêm tối qua đi, bầu trời dần hửng sáng, những đụn mây vẫn còn mờ mờ sắc đen, từng cơn gió rét cắt da cắt thịt thổi vù vù. Lão hoàng đế vừa dứt lời, lập tức ngồi lên ngự liễn, nhắm nghiền hai mắt. Các tướng quân báo cáo tình hình Kiến Nghiệp với lão hoàng đế, còn Trần vương Lưu Thục lại điếng người đứng nguyên tại chỗ, rồi sau đó ngoái đầu nhìn Hành Dương vương Lưu Mộ giữa vòng vây của thuộc hạ.
Dù đã có thuộc hạ bảo vệ, trên người hắn vẫn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ ngang dọc, ấy vậy mà hắn chẳng chút bận tâm, xem chừng tâm trạng rất tốt. Cứ tưởng quan hệ giữa mình và huynh trưởng đã được bù đắp, cứ tưởng hoàng huynh từng yêu thương mình ngày xưa đã quay về… Lưu Thục thấy dáng vẻ muốn cười to của hắn thì con tim lại bị bóp nghẹt.
Lưu Thục biết rõ hoàng đế vô tình thế nào, chỉ vì ngai vàng mà năm xưa hoàng đế bệ hạ đã hy sinh rất nhiều điều, cho nên với ông ta, tình cảm là một thứ gì đó xa xỉ. Vất vả lắm mới trở thành đế vương, đương nhiên sẽ muốn hưởng thụ tất thảy những tham vọng ngày trước, ấy là phô trương, xa hoa, háo sắc và cầu tiên vấn đạo. Và chỉ có tình cảm là thứ ông ta coi thường bỏ mặc, chính vì vậy nên vào lúc này, ông ta càng không quan tâm tới Lưu Mộ.
… Đường đường là quận vương một phương, lại vừa cứu hoàng đế thoát khỏi tay kẻ thù, đáng lẽ ra phải được trọng thưởng, ấy vậy mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-dich-noi-sac-dep-tuyet-tran/2107054/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.