Chương trước
Chương sau
Hành Dương vương không định tiếp xúc với người Lục gia, cuối cùng cũng khịt mũi xem thường, không tặng quà cáp gì cả. Mà Lục tam lang cũng chỉ buột miệng tìm cớ để tuyên cáo chủ quyền của mình, cảnh cáo Lưu Mộ đừng có động đến La Linh Dư. Chứ chàng cũng không để ý đến quà cáp thật.

Hiện tại có chuyện quan trọng hơn, là nếu như chàng đã đoán được đại khái tử kiếp của mình là gì, thì tất sẽ phải nghĩ cách đối phó.

Về phía triều đình, chàng đã cho người giục ngựa đưa tin về Kiến Nghiệp, muốn Trần vương nhanh chóng đưa lương thảo binh lực tới, không thể kéo dài thêm được nữa.

Còn ở Nam Dương, trước đó đã huấn luyện quân tiên phong một thời gian dài, nay nếu muốn cứu người, vừa hay có thể dùng bọn họ.

Có đủ nguyên nhân dẫn đến kết cục chiến bại trong mơ. Còn ở ngoài đời, Lục Quân đã từ từ lấp vào các chỗ trống đó. Từ cổ chí kim, triều đình luôn kiêng dè quận trưởng thông đồng lén lút với các tướng sĩ trú đóng ở biên ải. Dù Lục tam lang đã đến Nam Dương, thì các quận xung quanh Nam Dương cũng khó phối hợp được. Lục Quân chết trong mơ cũng vì do không có người tiếp ứng.

Nhưng bây giờ thì không như vậy.

Hành Dương vương cũng là khách bên ngoài. Lưu Mộ cũng như Lục Quân, đều không sợ gì triều đình. Các quận lân cận cần thời gian và thảo luận để phối hợp với nhau. Nhưng khi Lưu Mộ vừa phân tích hơn thua, bọn họ lập tức gật đầu.

Thiếu niên quận vương có sự ngạo mạn tận xương tủy, lại có tác phong quả quyết của một vị đại tướng. Trải qua mấy tháng trui rèn ở biên ải, lệ khí trong mắt hắn đã giảm đi nhiều. Thời kỳ cậu thiếu niên áo hoa đồ gấm đã rời xa, hắn dần trở nên trầm lặng, nghiêm túc.

Hành Dương vương và hai người Lục Quân, La Diễn đứng trong doanh trướng, trải bản đồ ra trên bàn. Lục Quân nhớ tới hành động cứu đại sư và danh sĩ: “… Đối phương đang được thế trong cuộc chiến lần này, không thể để Bắc quốc sử dụng đại sư hỏa dược được. Nay đại sư đang bị giam lỏng, chính là lúc tâm bất cam tình bất nguyện. Ta là danh sĩ đương thời, nếu ta đích thân đến thì có lẽ sẽ thuyết phục được đại sư rời đi. Còn những danh sĩ viết văn đả kích Bắc quốc, cũng phải cứu ra. Nếu đã muốn đột kích đi trước, tất quân tiên phong là lựa chọn tốt nhất. Nếu đã tiên phong, thì phải có người tiếp ứng ở hậu phương…”

Nhất định trong mơ là Ngụy tướng quân phái người tiếp ứng. Nhưng khi ấy Nam Dương đang bị mắc kẹt, Ngụy tướng quân không thể phân thân mà chu toàn.

Còn trên thực tế… Lưu Mộ gõ tay lên bản đồ trên bàn, trầm ngâm: “Lính của ta đang ở ngay dưới chân núi, đối đầu với quân Bắc. Nếu ngươi qua biên giới từ nơi này thì ta có thể tiếp ứng.”

Lục Quân “ừ” một tiếng, lấy thêm mực đỏ vẽ vào, bàn bạc chi tiết với Hành Dương vương.Tới lúc thảo luận đến chuyện danh sĩ bị kẹt ở đất Lạc Dương, Lục Quân trầm ngâm suy tư. Lạc Dương là quận lớn, tiếp tế hậu phương của Bắc quốc tất phải đi qua Lạc Dương, tuyến phòng thủ ở Lạc Dương rất nghiêm, ra vào không dễ. Nếu muốn cứu người ở Lạc Dương thì phải mất nhiều sức hơn.

La Diễn cung cấp một thông tin hữu hiệu: “Thái thú Lạc Dương quản lý rất chặt chẽ, ở Lạc Dương năm năm, thế lực cũng khá lớn. Nhưng thái thú Lạc Dương có một khuyết điểm mà ít ai biết được, đó là ông ta là kẻ háo sắc, cũng không thể sinh con. Trước đó đệ ở lại Lạc Dương, được thái thú Lạc Dương tôn là thượng khách, vô tình cứu được một thiếu nữ bị ông ta chơi độc. Đệ mới biết thì ra sau khi ông ta sủng hạnh mỹ nhân, sợ người ngoài biết được khuyết điểm của mình nên giết hết bọn họ. Không biết ông ta đã giam giữ bao nhiêu mỹ nhân trong phủ.”

Ánh mắt Lục Quân khẽ động.

Chợt bên tai nghe thấy âm thanh réo rắt của nữ lang.

Các nam nhân ở trong doanh trướng đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy La nữ lang đang phối hợp cùng với quân sĩ phát y phục mùa đông. Nữ lang nói lời nhỏ nhẹ, tròng mắt lấp lánh xao xuyến, mỗi một lang quân được nàng nhìn hay nói chuyện, hoặc đỏ mặt hoặc ngẩn ngơ nhìn theo. Nam nhân vốn háo sắc, giai nhân như thế, có ai không thích ngắm nhìn?

La Linh Dư nhận ra ánh mắt bên này, xoay người sang mỉm cười.

Đây là đường muội của mình, trong lòng La Diễn không có ý khác thường, song vẫn cảm thấy Dư Nhi bây giờ đẹp hơn hồi tấm bé nhiều; Hai mắt Lục Quân lóe sáng, cõi lòng đã bị sắc đẹp tuyệt thế kia làm rung động, nhưng định lực của chàng rất tốt, ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì; còn Lưu Mộ mới là người hai mắt lóe sáng bởi cái nhìn kinh hồng của nữ lang, nhưng ngay sau đó lập tức tiu nghỉu buồn phiền.

Lưu Mộ lẩm nhẩm: “Thái thú háo sắc, trong phủ nhốt nhiều mỹ nhân. Nhưng giai nhân tuyệt sắc mang vẻ đẹp khuynh thành, ai có thể thích hợp hơn La nương tử?”

Vừa có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại còn nhanh trí giảo hoạt, sao không lợi dụng ưu thế của mình? Với sự hiểu biết của Lưu Mộ về La Linh Dư, tâm tư nữ lang này hơi độc địa, nhưng chưa chắc đã không muốn…

Ánh mắt La Diễn chợt động, cũng đồng ý với lời của Lưu Mộ. Quả thật đường muội của y quá đẹp…

Nhưng Lục Quân phản bác ngay: “Không được.”

Lưu Mộ liếc mắt nhìn chàng: “Ta biết ngươi xem nàng ta là nữ nhân của mình, không muốn nàng ta phô bày vẻ đẹp trước lang quân khác, để người ta thèm thuồng. Nhưng đại nam tử hành sự, đâu thể chùn bước vì tư tình nhi nữ? Nàng Tây Thi, Điêu Thuyền ngày xưa, chẳng phải cũng bôn ba vì quân vương sao*. Chẳng nhẽ La nương tử không làm được?”

(*Tây Thi là người con gái nước Việt. Khi nước Việt bị Ngô vương đánh bại và bắt Việt vương làm con tin, Tây Thi được chọn là một trong các mỹ nhân tiến cho Ngô vương, và nàng đã khiến Ngô vương say đắm, thả Việt vương về. Điêu Thuyền là nhân vật hư cấu sống vào thời Tam Quốc, dưới sự tính kế của cha nuôi nàng là Vương Doãn, nàng đã mê hoặc được Đổng Trác và Lữ Bố. Sau, Vương Doãn ra kế gả nàng cho Đổng Trác làm thiếp, sau đó chọc tức Lữ Bố, khiến Bố đang tâm muốn giết Trác để giành lại Điêu Thuyền. Cuối cùng, Đổng Trác bị Lữ Bố giết hại.)

Lục Quân lạnh lùng cất tiếng: “Không cần phải nói nhiều, tuyệt đối không được.”

Tình cảm của Lưu Mộ dành cho La Linh Dư không sâu, thậm chí trong lòng còn sự sung sướng như trả thù, muốn xem Lục Quân phụ lòng La Linh Dư, vứt bỏ Lưu Đường. Như thể nếu làm vậy, thì có thể chứng minh Lục Quân cũng chỉ thế mà thôi. Vị quận vương trẻ tuổi hay bất hòa với Lục Quân híp mắt, đùa cợt: “Có lẽ nên để cho La nương tử biết, để nàng ta tự quyết định? La nương tử quên mình vì nghĩa, nhất định cũng sẽ sẵn sàng hy sinh vì chút chyện này nhỉ?”

Lục Quân ngước mắt nhìn Lưu Mộ.

Ý giễu cợt trong mắt Lưu Mộ không hề thuyên giảm.

Kiên quyết đối đầu trực diện, đốm lửa trong bốn mắt cháy mạnh, chàng thanh niên cùng người thiếu niên đứng đối diện nhau, dáng người cao như tùng bách. Tựa cành lan cây ngọc trước đình, phong lưu vô song; lại như cùng đứng trên vách núi hiểm trở, vó sắt kêu *cheng*.

Lưu Mộ thu hồi vẻ mặt, thấy Lục Quân nhìn mình chằm chặp: “Ta nói một lần cuối cùng, không được. Nếu ngươi dám để nàng mạo hiểm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Quốc gia đại sư là quốc gia đại sự, nhưng ngươi biết ta rồi đấy, ta sẵn sàng làm chuyện mình muốn làm, ta cũng có thể không quan tâm đến tất cả.”

“Thiện hạ Nam quốc vốn không phải là của ta. Nó không mang họ Lục, mà là họ Lưu.”

Lục Quân thấp giọng: “Nếu ngươi dám ức hiếp nàng, nhất định ta sẽ phá nát giang sơn họ Lưu của ngươi.”

Lưu Mộ: “Ngươi dám! Ngươi tưởng mình là ai hả, ngươi nghĩ mình đang nói gì! Không lẽ ngươi dám mưu phản?!”

Trong mắt Lục Quân mang theo tia cười: “Ngươi cảm thấy ta có dám không?”

Lần này, lửa giận bùng lên trong mắt Lưu Mộ, nhưng vì kiêng kỵ nên không dám nói ra. Hắn thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thế gia là đồ bại hoại! Chính vì địa vị không bị gò bó của thế gia nên mới kéo Nam quốc vào vũng bùn, đã thế đuôi to khó vẫy, chỉ có thể bị kéo sa chân cùng. Lục Quân đang uy hiếp hắn… Hắn hiểu con người Lục Quân, giả vờ thanh cao xuất trần, thực chất trong lòng chứa đầy đại nghĩa nước nhà… Nhưng hắn ta quá ích kỷ!

Hai người đứng đối nhau, La Diễn ở cạnh chần chừ lúng túng: “… Hai người đang cãi cái gì thế? Không để đường muội đi, vậy chắc chắn biểu ca có cách khác. Biểu ca còn chưa nói ra mà hai người đã định đánh nhau là sao? Là ta bỏ lỡ chuyện gì à?”

Nhưng Lục Quân và Lưu Mộ không nói tiếp nữa.

Sau đó trực tiếp bỏ qua vấn đề về La Linh Dư, thảo luận nội dung kế tiếp. Lưu Mộ không nói La Linh Dư phải làm thế nào nữa, Lục Quân cũng không bảo định làm gì để được thái thú Lạc Dương tin tưởng. Nhưng Lục Quân vẫn phải cố gắng kìm nén, khống chế mình. Chàng vốn nhạy bén, có thể lập tức nhận ra Lưu Mộ có hảo cảm với La Linh Dư.

Lưu Mộ thích La Linh Dư!

Trong giấc mơ của Lục nhị lang, Lưu Mộ còn cưới La Linh Dư!

Lục Quân cực kỳ ghen ghét song lại không thể nói, không thể vạch rõ, sợ rằng sẽ khiến hai người nảy sinh tình thật.

Khó chịu đến thế mà vẫn phải nhẫn nhịn!

Hễ có chỗ khác biệt thì càng đáng tin hơn, Lục Quân cũng muốn để Lưu Mộ biến đi, đừng xuất hiện trước mắt La Linh Dư nữa.

***

Lục Quân và Lưu Mộ âm thầm so tài, biểu hiện ra ngoài là đột nhiên quan tâm đến La Linh Dư một cách khác thường. Chỉ cần có cơ hội, là chàng lại thoải mái thân mật với La Linh Dư trước mặt mọi người, kéo tay nắm tay chỉ là chuyện thường, có lúc đang dùng bữa, chàng còn đút ăn cho La Linh Dư.

Lưu Mộ đen mặt, hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.

La Diễn: “…?”
Y ngạc nhiên nhìn rồi nhạy cảm phát giác, song cũng đành làm như không biết. Chỉ là lúc y nhìn La Linh Dư có nhiều cảm khái: ai mà ngờ được cô nhóc hồi bé lớn lên, lại được nhiều nam nhân thích đến thế? Có điều Dư Nhi hoạt bát cơ trí như vậy, khéo ăn khéo nói lại còn khéo tay, được người ta thích cũng là bình thường.

La Linh Dư được chiều mà đâm lo, hưởng thụ sự đối xử thân mật của Lục Quân mấy ngày, cho tới khi tình hình cuộc chiến càng lúc càng gay gắt. Sau khi bàn bạc thỏa đáng về kế hoạch, Lục Quân mới đến tìm nàng, nói cho nàng biết suy đoán về nguy cơ trong giấc mơ.

Đêm hôm đó ánh sao thưa thớt, sương mù giăng khắp lối.

La nữ lang khéo tay, nàng ôm bản vẽ, nghiên cứu xem nên làm áo khoác giữ ấm cho các tướng sĩ như thế nào, rồi phải làm gì để thế gia Nam Dương chu cấp tiền. Nhưng Lục Quân vừa chậm rãi kể hết chuyện, thì mọi thứ trong đầu nàng bay biến, tay bị kim đâm phải. Song nàng vẫn chẳng hề nhận ra, mở miệng nói ngay: “Tốt quá rồi! Biết vì sao huynh sẽ chết thì để người khác làm chuyện đó là được mà.”

Không quan tâm người đó có chết hay không.

Lục Quân ngồi xổm xuống, cầm khăn trùm tay nàng lại, chậm rãi lắc đầu. La Linh Dư nhìn vẻ mặt chàng, trong lòng nặng đi, sắc mặt nhạt phai. Quả nhiên, Lục Quân bình tĩnh nói: “Cách thỏa đáng nhất để đối đầu với nguy cơ là phải đương đầu ứng phó, chứ không phải né tránh. Cứ trốn mãi cũng không trốn được cả đời, lùi về sau một bước, biến số sẽ tăng lên gấp mười. Ta sẽ không trốn tránh.”

Chàng nói qua về kế hoạch của mình, chỉ vì để La Linh Dư yên tâm: “… Ta có nhiều sắp xếp như thế, sẽ không chết đâu. Tin ta, Linh Dư.”

Con ngươi La Linh Dư co lại, chợt rút tay về.

Nàng sầm mặt, đứng dậy toan bỏ đi. Lục Quân sớm đoán được nàng sẽ như vậy, lập tức đứng lên cùng lúc với nàng, giơ tay ôm nàng vào lòng. Mà La Linh Dư cũng đã lường đến chuyện đó, người nàng vừa xoay lại là giơ tay đánh vào ngực chàng, cơ thể run lên: “Huynh đức độ quá nhỉ! Còn muội chỉ là đồ tiểu nhân, không đáng để nhắc đến! Muội không quan tâm những người khác sống chết thế nào, muội chỉ quan tâm một mình huynh đấy! Huynh lại cảm thấy muội ích kỷ đúng không…”

“Không có, không hề có chuyện đó.” Lục Quân ôm nàng dỗ dành, cúi đầu hôn lên mặt nàng, chàng dùng sức, “Ta biết muội chỉ quan tâm mỗi ta, trong lòng ta rất vui…”

Nước mắt đọng trên làn mi, La Linh Dư nghẹn ngào: “Huynh vui thì có ích gì, không phải vẫn vào chỗ chết sao?”

Lục Quân mỉm cười: “Nói gì thế. Ca ca còn chưa cưới được muội, chưa sinh con cháu đông cả đại sảnh, sao ca ca có thể chịu chết? Ta đã nói rồi, về sau sẽ không giấu giếm muội trong chuyện sinh tử nữa, nhưng muội xem, ta nói thật thì muội lại mất hứng. Hầy, Linh Dư, Linh Dư à…”

Chàng thở dài, vỗ về nữ lang đang không vui. Lúc tay chàng lùa vào tóc mây của nàng, chàng cúi mặt xuống dán lên mặt La Linh Dư, để nàng nhìn vào đôi mắt chân thành của mình.

Lục Quân khẽ than: “Linh Dư à, Linh Dư…”

Từng tiếng từng tiếng một, vừa dịu dàng lại triền miên. Hơi thở phả ra, chàng thấp giọng lẩm bẩm, trong đáy mắt chứa đựng biển tình, nữ lang trong vòng tay chàng lập tức cảm nhận được cơn run rẩy ở xương sống, huyết mạch nóng lên, bị chàng đùa đến đỏ mặt.

La Linh Dư bĩu môi: “Gọi hồn hả!”

Lục Quân bật cười, hôn chụt vào môi nàng, vừa chạm đã buông.

Nhẹ nhàng đụng vào, La Linh Dư chợt giương mắt, nàng nhón chân ôm lấy cổ chàng, nhiệt tình hôn đáp trả. Sự nhiệt tình đột ngột của nàng khiến cơ thể lang quân chấn động mạnh, cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn, cánh tay vòng quanh eo nàng siết chặt. Chàng “ừ” một tiếng khó kìm nén, âm thanh như chảy qua cát. Lục Quân lùi về sau, tựa vào cây cột chống trong lều.

Giơ tay lên giữ chặt gáy nàng.

Không nhanh không chậm, ngón tay gập lại đè lên tóc nàng.

***

Thời tiết trên núi ngày càng lạnh đi, tướng sĩ canh phòng thay phiên theo ca. Trăng tròn tít tắp chiếu sáng trên cao, ánh sáng bàng bạc được gió cuốn vào qua khe hở ở cửa lều, từng tia sáng mỏng manh rơi lên mặt đôi nam nữ gắn bó nhau.

Dao động như nước, đẹp tựa hoa đào.

Chiếc hôn mang theo nỗi niềm kìm nén, tình sâu như biển cùng cơn run rẩy.

Như người đuổi ta theo, quấn quýt triền miên tới chết. Âm thanh hôn nhau rất nhỏ, gần như không nghe được.

Lò lửa trong lều vẫn cháy tí tách, ngọn lửa nhảy cao như liếm lấy con tim của hai người. Tay áo chàng như mây trôi, rơi lên bên má nàng, sắc đỏ trên má nàng nhuộm tay áo chàng một vầng sáng vàng. Ban đầu là đứng, rồi khi không thể ngăn được tình ý, áo khoác ngoài tuột xuống, cả hai ngã lên giường nhỏ.

Suối tóc nữ lang xõa tung, tựa thác nước róc rách. Vành mắt nàng ửng đỏ, sóng mắt lấp lánh quyến rũ tựa làn nước ngày thu. Nàng như cây leo quấn lấy chàng, ôm chặt chàng. Chàng ngẩng đầu lên, nàng lập tức hôn vào cổ chàng; chàng nhổm người dậy, nàng nhanh chóng tìm tới môi chàng.

Bên ngoài có tiếng quạ kêu, Lục Quân đột ngột choàng tỉnh.

Chàng lập tức tỉnh táo, thấy rõ hai người đang làm gì. Giữ lấy bả vai mềm mại của nữ lang, chàng khó khăn xoay mặt đi, không dám nhìn lâu. Tình cảnh này, từ lần đầu tiên vô tình thấy nàng lõa thể, chàng đã mơ tưởng rất nhiều lần. Nhưng, nhưng… Lục Quân khàn giọng: “Không được! Linh Dư đứng lên, đừng dụ dỗ ta…”

La Linh Dư ôm chặt chàng, cọ sát vào chàng. Nụ cười lan đến khóe mắt, nàng giảo hoạt chui vào lồng ngực nóng hổi cứng ngắc của chàng, ngẩng đầu liếm cằm chàng: “Không, muội muốn dụ dỗ huynh.”

Nàng trèo lên tựa trán vào trán chàng, lại cắn môi chàng. Nàng như thần nữ Vu Sơn xông vào mộng cảnh của chàng, sương mù nổi lên mây giăng khắp lối, tựa như tiên lại ngỡ là yêu. Ham muốn trong Lục Quân tăng vọt, ngoài miệng nói không được, nhưng đốm lửa trong mắt sáng rực, bàn tay vuốt ve lên vùng da mịn màng ở cổ tay nàng.

Mềm mại, thơm thơm. Như bơ như tuyết.

Nữ lang mỉm cười: “Tuyết Thần ca ca, huynh tưởng muội không biết hả? Huynh không chạm vào muội là vì sợ muội có thai, mà giờ mọi người đang bị kẹt trong chiến tranh, không thể tự vệ được, huynh cũng không bảo vệ được muội. Hừ, vậy mà lúc nào muội cũng muốn vui vẻ với huynh, muốn mang thai con của huynh. Nếu huynh không còn nữa, chắc chắn muội sẽ bị đám người xấu xa kia ức hiếp đến chết.”

“Muội chỉ là một tiểu nữ bé nhỏ trong thời loạn thế này thôi… Huynh ở dưới suối vàng có linh, thì cứ nhìn muội tội nghiệp bị ức hiếp tới chết đi!”

Nàng yểu điệu yếu đuối, sụt sịt muốn khóc, vùi mặt xuống cổ chàng toan làm chuyện xấu.

Lục Quân siết chặt lực nắm cổ tay nhỏ nhắn của nàng, nàng lại hét to: “Ca ca, huynh làm đau người ta rồi!”

Lục Quân: “…”

Vừa thở dài vừa bật cười, nhưng ngọn lửa trong mắt vẫn cháy bập bùng.

Đúng là muốn chết mà… Nàng nâng cao thủ đoạn, khiến chàng lập tức cởi mũ tháo giáp, không nhấc nổi đồ… Lục Quân xoay người lại, đặt nàng xuống dưới thân. Chàng vừa hôn nàng vừa thở dốc nói: “Ta nói sẽ không chết tức là không chết! Cái cô ngốc nhà muội!”

La Linh Dư: “…” Lại mắng nàng ngốc rồi!

Nàng lẩm nhẩm rầm rì, quấn quýt dây dưa, tức khắc khiến chàng mất toi nửa cái mạng. Còn chàng khi mất sức lúc lại kích động, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng thâm trầm tựa màn đêm đen kịt.

***

Chim loan điên cuồng, chim phượng ngả nghiêng.

Sách vở phiếm vàng bị ném xuống đất, ánh nến lò lửa đều đã bị dập tắt, ban đêm ồn ào kỳ quái.

Gấm đệm rơi xuống đất, tất cả mọi thứ trên giường đều bị quét sạch. Còn sợ bị người ngoài nghe thấy, cả hai buộc đè nén không dám lên tiếng. Khắp người toàn là mồ hôi, cơ thể run rẩy. Mỗi làn nữ lang không kìm được khẽ ngâm lên, là lập tức bị lang quân dùng miệng chặn lại. Răng môi quấn quýt, nụ hôn dần dà trở nên mập mờ.

Chàng thật sự rất thích nàng.

Yêu eo nàng.

Chân nàng.

Và cả ngực nàng.

Một khi lưu luyến không quên sẽ khiến chàng càng mụ mị, không như Lục tam lang có thể tự kiểm soát của thường ngày.

Màn đêm luôn gợi ra niệm tưởng sâu trong lòng người, mà niệm tưởng của chàng ấy chính là nàng. Gió to mưa lớn thôi thúc, chàng ôm chặt nàng, nghe nàng nức nở cầu xin tha thứ, còn trong lòng chàng lại cực kỳ hưng phấn ——

Muốn khăng khít đến chết với nàng, đó không phải là nói dối.

Chàng lớn như thế, mà chỉ thích mỗi nàng yêu tinh này.

Nhưng La Linh Dư vẫn chẳng bớt lo. Sáng sớm thức dậy, hai lúm đồng tiền ẩn hiện bên má nàng, tóc đen xõa trên giường. Nữ lang mệt mỏi nghiêng mình nằm, trên vai chỉ toàn vết xanh vết tím, cánh tay cũng không nhấc lên nổi. Nàng ai oán nằm trên giường, nhìn Lục Quân đứng dậy trong quầng sáng, nhìn chằm chằm vào vết cào do nữ tử gây ra ở sau lưng chàng. Thấy trên tấm lưng chàng, những vết cào đó như dấu chân đạp trên núi tuyết. La Linh Dư lập tức vui vẻ.

La Linh Dư nhìn chàng mặc quần áo tử tế, nhân lúc trời chưa sáng mà ra ngoài, thì hừ một tiếng: “Ăn uống no say là xoay người bỏ đi. Người ta làm kỹ nữ còn được cho tiền, huynh lại chẳng cho muội gì cả.”

Lục Quân dừng chân.

Quay đầu lại, chàng mỉm cười, trong mắt như có biển sao rực rỡ, “Vậy ‘tinh’ của ca ca là ai ăn hả?”

La Linh Dư ném gối đến: “… Đồ lưu manh!”

Lục Quân bật cười, cầm gối ném về lại, lúc chàng định đi thì La Linh Dư lại gọi chàng: “Lục Tuyết Thần!”

Lục Quân: “Ừ?”

La Linh Dư bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Huynh không được quay đầu lại, huynh chỉ nghe muội nói thôi, muội sợ huynh mà ngoái lại thì sẽ khóc mất. Muội chỉ muốn nói là… Muội có thể làm góa phụ cho lang quân khác, nhưng muội không muốn làm góa phụ của huynh. Huynh, huynh hiểu không?”

Lồng ngực Lục Quân chấn động, người thông minh như chàng sao có thể không hiểu. Trong lòng nàng, chàng hoàn toàn không giống những người khác… Yêu cũng thế mà hận cũng vậy, thậm chí là cả không nể mặt.

Chàng khàn giọng: “Hiểu rồi. Muội… Yên tâm.”

***

Đó là thời khắc thân mật cuối cùng của hai người, trước khi Lục Quân rời đi. Về sau chàng vẫn luôn bận rộn công vụ, La Linh Dư cũng có công việc phải làm, hai người không có thời gian gặp riêng nói đôi câu. Thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau, tình ý triền miên, khiến La Diễn và Lưu Mộ phải xấu hổ —— cảm giác như có như không, như xa như gần giữa hai người họ, người ngoài không cách nào chen chân vào nổi.

Ngày Đông Chí, Âm và Dương giao thoa, vạn vật mất đi vẻ tịch lặng, vòng tuần hoàn lặp lại. Lục Quân dẫn theo một toán quân tiên phong, dưới sự che chở của Ngụy tướng quân và Hành Dương vương, rời khỏi núi Phục Ngưu, lặng lẽ lẻn vào Bắc quốc, thề phải cứu được người.

La Linh Dư đứng trên đỉnh núi, trông ra xa đưa tiễn, vạt áo phất phơ trong làn gió.

Nếu muốn qua mặt quân địch, ắt sẽ không thể thấy được hành tung của đoàn người Lục Quân ở đỉnh núi. Nhìn một lúc rồi nàng xoay người đi xuống, tiếp tục bận rộn công chuyện dự bị trong quân. Trong giấc mơ của Lục nhị lang, nàng có đuổi theo chàng không, có chờ chàng không, hay trong chớp mắt, cả hai càng ngày càng rời xa…

Vận mệnh đang âm thầm thay đổi, lúc đầu chỉ là những vật nhỏ nhỏ trượt nhẹ, sau lại là sóng lớn cuốn trôi tất cả!

***

Lục Quân và quân tiên phong đã đến Lạc Dương, đúng như La Diễn mô tả, quân địch canh phòng rất nghiêm, khó mà lẻn vào. Bọn họ phải chia năm xẻ bảy mới vất vả vào được thành. Đại sư hỏa dược bị giam trong phủ thái thú Lạc Dương, bọn họ dùng đủ cách hỏi thăm, biết thái thú Lạc Dương đúng là kẻ háo sắc.

Nhưng các người đẹp chẳng ai dám vào phủ đệ của thái thú.

Ở phủ đệ thái thú, ngoài quân sĩ ngày ngày ra vào báo cáo, những người khác có thể ra vào chính là ca nữ vũ nữ được thái thú chọn lựa.

Tất cả tiu nghỉu: “Chúng ta không quen thuộc Bắc quốc, kiếm đâu ra mỹ nhân đây? Lang quân à, ngài nói xem chúng ta nên làm gì đây?”

Chẳng lẽ bọn họ ít người như thế, còn phải liều mạng xông vào cứu người?

Lục Quân sờ cằm, xem thường: “Không phải chỉ là mỹ nhân thôi sợ, chuyện đó có gì khó.”

Mọi người: … Đúng là khẩu khí lớn! Người không biết, e là tưởng bọn họ dẫn theo mỹ nhân thật!

Nhưng rõ ràng thái thú muốn mỹ nhân tuyệt sắc, người đẹp bình thường đâu thể lọt vào mắt ông ta? Mà mỹ nhân tuyệt sắc ấy à, thứ cho bọn họ nói thẳng, nhưng nhiều năm qua, bọn họ chỉ thấy được mỗi giai nhân như La nữ lang hôn thê của Lục tam lang… Mà Lục nhị lang lại không cho ai động đến hôn thê của chàng.

Chẳng mấy chốc, bọn họ phát hiện mình đã sai rồi.

Mấy người Lục tam lang đi bừa vào một phường ca múa, Lục tam lang bảo bọn họ chờ một lát. Mọi người tản ra, tụ năm tụ ba cắn hạt dưa thảo luận, ủ rũ không biết phải trà trộn vào phủ thái thú như thế nào. Bất chợt, có một người bị vỗ vào vai ở phía sau.

Người này quay đầu lại, hít hà một tiếng. Những người khác cảnh giác, vội ngoái đầu nhìn, rồi đồng loạt chấn động:

Trước mặt bọn họ là một mỹ nhân cao ráo, sắc mặt lạnh lùng. Mỹ nhân tóc dài thướt tha dung mạo hoa nhường, tà váy nhẹ nhàng đai lưng bay bổng, sóng mắt lấp lánh, kiêu ngạo không buồn để ý tới ai. Sự mạnh mẽ, hòa cùng quỷ mị, khí chất mâu thuẫn với người, càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng của nàng.

Đây là một giai nhân có khí chất mạnh mẽ, đẹp như hoa sương.

Tất cả đều ngơ ngác si mê mà nhìn, người bị mỹ nhân vỗ vai kích động lắp bắp: “Nữ, nữ lang gọi tôi?”

Nhưng sự si mê đó chỉ tồn tại cho đến khi mỹ nhân mở miệng, thốt ra giọng nam: “Sao, cũng ổn chứ?”

Mọi người chấn động.

Sắc mặt dần phai: “Tam, tam, tam lang?!”

—— Cuối cùng là Lục tam lang tự mình cải trang thành mỹ nhân tuyệt sắc, muốn đi dụ dỗ thái thú?

Nhìn sắc mặt lạ lùng của họ, Lục Quân nhướn mày, thuận tiện cầm gương lên soi: “Kỳ lạ lắm à? Ta tự thấy không tệ, bình thường Dư Nhi muội muội nhà ta cũng trang điểm như thế này. Nhìn ta không xấu chứ?”

Lục Quân không biết con gái người ta trang điểm thế nào, song chàng lại có nàng người thương là La Linh Dư. Từ trước đến nay, Dư Nhi muội muội nhà chàng chuyên chú trọng sắc đẹp, mỗi lần ra ngoài đi chơi với chàng, nếu không trang điểm chải chuốt mấy canh giờ thì sẽ không ra ngoài, không gặp ai cả. Lục Quân cũng đã nói với nàng rồi, cũng không hiểu người sinh ra đã đẹp như nàng cần gì phải giày vò như thế.

Mà dưới sự cố chấp của La Linh Dư, Lục Quân cũng học được các kỹ năng mất mặt như cách kẻ mày, thoa son, vẽ hoa điền… Vừa hay hôm nay có thể dùng đến.

Mọi người hồn xiêu phách lạc: Lục tam lang đúng là, đúng là… Không hổ là ngọc lang nổi tiếng ở Kiến Nghiệp! Sao da mặt chàng có thể dày như vậy, còn có thể tự nhiên soi gương?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.