Sau bài phát biểu theo thường lệ, Yến Thu lặng lẽ đứng giữa tiếng vỗ tay như sóng vỗ, bình thản cúi người rồi bước xuống sân khấu.
Cô ngồi ở hàng ghế đầu, yên lặng nhìn Tưởng Kinh Hàn bước lên sân khấu.
Chàng trai hoàn toàn khác so với vẻ mặt tủi thân, dường như đang cố kìm nén vô số ấm ức ở hậu trường vừa rồi.
Chiếc áo sơ mi trắng học sinh bình thường, nhưng mặc trên người cậu lại như được may đo riêng. Ngay cả độ cong ở bờ vai và lưung cũng phảng phất nét kiêu hãnh tuổi trẻ.
Cậu đứng thẳng trên sân khấu, giọng trầm thấp. Chỉ cần giới thiệu bản thân đơn giản đã gây ra một tràng tiếng hò reo.
“Chào mọi người, tôi là Tưởng Kinh Hàn, lớp 11/10.”
“Điều tôi muốn nói với mọi người…” Cậu ngừng lại, ánh mắt lướt quanh, như thể mỗi người đều đã đối diện với cậu một lần.
Bốn mắt nhìn nhau, người ta luôn không kìm được rung động.
“Điều tôi muốn nói với mọi người là —”
Cả hội trường bỗng chốc yên tĩnh hẳn, vô số người nín thở, như thể sợ làm kinh động đến lời cậu ta sắp nói.
Tưởng Kinh Hàn thản nhiên: “Tôi quên mang bản thảo rồi.”
Yến Thu: …
Thầy Đặng: …
Dương Thăng: …
Tất cả mọi người: …
“Vừa nãy có vài chuyện xảy ra.” Dường như Tưởng Kinh Hàn thoáng liếc nhìn về phía cô. Dưới ánh đèn trắng chiếu sáng, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi xếch, cậu đẹp đến kinh ngạc.
“Bài phát biểu để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700386/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.