Chương 29 :Viên kẹo thứ hai mươi chín – “Tôi đạt giải Nhất tỉnh đấy.” Yến Thu viết xong thì suy nghĩ lại từng câu chữ, kiểm tra không còn lỗi chính tả hay sai sót về trình bày, rồi gửi vào hòm thư của Lão Đặng. Khi chuẩn bị ra về, nhớ lại câu Tưởng Kinh Hàn nói “chủ động tấn công”, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Thế là cô lại ngồi xuống xem phim tài liệu, đợi hai người họ. Cuối cùng Yến Thu ra khỏi quán net luôn nấp sau lưng họ, lúc trả máy cũng nhờ hai người giúp hoàn tất thủ tục. Khi nhân viên trẻ nhìn thấy cô, cô đã chạy mất dạng. Giang Tuần quay lại, làm động tác chào kiểu “bố đời” về phía quầy: “Người anh em ơi, rảnh thì đọc thêm sách đi.” Nói xong, hăng hái bắt chước Tưởng Kinh Hàn: “Biết đâu Yến Thu thật sự thích anh ta thì sao.” Hai tay Tưởng Kinh Hàn đút vào túi: “Cút.” Trên đường về nhà, Tưởng Kinh Hàn gặp Dương Thăng. Con đường nhỏ ít người, cành cây trơ trụi, tiêu điều xơ xác. Lớp trưởng khoác chiếc áo phao dài, dắt theo em gái nhỏ bước trên đường. Hai người mặc đồ ton-sur-ton, quấn kín từ đầu đến chân, trông như hai con sâu bướm đứng thẳng mà đi. Sâu róm nhỏ tinh mắt, vừa nhìn thấy Tưởng Kinh Hàn, tay nhỏ múp múp vẫy vẫy, phấn khích hét lớn: “Anh Kinh Hàn! Anh Kinh Hàn!” Tưởng Kinh Hàn: “Ồ, còn nhớ anh à.” Tiểu Tiểu tự hào: “Người đẹp trai thì dù bao lâu em cũng nhớ. Sao không thấy chị gái xinh đẹp kia….” Cô nhóc như không nhớ ra, quay đầu nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700382/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.