Yến Thu ở Thượng Hải đúng là không mấy vui vẻ.
Nếu không thì cô đã chẳng phải nghỉ học nửa năm trời, rồi lại quay về Thành Đô học ở một trường công lập bình thường.
Mấy chuyện này Ôn Dục đều biết hết.
Yến Thu nhìn cậu một thoáng, rồi lại cúi đầu nhìn cái bóng mờ vàng của đèn đường chiếu xuống, không biết nên tiếp lời ra sao.
Thế là hai người đều im lặng, chỉ đứng yên dưới tán cây ngô đồng bên đường, lặng lẽ đợi Ôn Ái gọi điện xong.
“Đi thôi.”
Ôn Ái đi được vài bước thì chợt nhớ ra: “Em không có chỗ ở đúng không?”
Ôn Dục ngẩn ra, “Em về nhà ở mà.”
Ôn Ái thở dài, lục từ trong túi ra một cái thẻ phòng đưa cho cậu, “Tới chỗ chị ở đi. Lâu lắm rồi nhà đó chưa dọn, em đến đó làm máy hút bụi một đêm à.”
Ôn Dục nghĩ một chút, rồi nhận lấy, “Vậy chị ở đâu?”
Ôn Ái đã khoác tay Yến Thu tiếp tục đi về phía trước, lười quay đầu lại, chỉ vẫy tay về phía cậu: “Ngủ với chị Thu Thu của em.”
Ôn Dục: Thôi được rồi.
Đường cũng không xa, hai người không muốn bắt xe, tính đi bộ về nhà, coi như đi dạo tiêu cơm.
“Qua đây rồi có quen không?” Ôn Ái hỏi.
Yến Thu nhìn những quán nhỏ ven đường, nghĩ một lát, “Ừm, cũng ổn. Bài vở học bù lại cũng theo kịp. Mọi người trong lớp cũng tốt.”
Ôn Ái nghiêng đầu nhìn cô, “Tốt à? Không phải em từng nói có mấy bạn nữ hay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700373/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.