Thứ Sáu, ngày hạnh phúc nhất trong tuần lại đến rồi.
Đọc xong phần chính trị và kinh tế thời Minh Thanh, Yến Thu vuốt lại mấy lọn tóc đang xõa, tùy ý buộc cao thành kiểu đuôi ngựa.
“Thu Thu, cuối tuần này cậu có bận gì không?” Tống Gia Kỳ vừa thu dọn sách vở vừa khen, “Cậu buộc đuôi ngựa đẹp thật đấy.”
Yến Thu sờ tóc, không quá để tâm: “Thật à? Cảm ơn cậu. Cuối tuần chắc không bận gì.”
Tống Gia Kỳ lập tức reo lên: “Cuối tuần này tớ sinh nhật! Mời cậu tới nhà chơi nhé?”
Yến Thu nghĩ một lát: “Được.”
Nghe vậy, Đỗ Phi Vũ bất mãn: “Là sao? Sao chỉ mời nữ thần Yến, không mời bạn cùng bàn của cậu? Tớ xấu trai thì không được tới mừng sinh nhật à?”
Tưởng Kinh Hàn vừa mở nguồn điện thoại, tin nhắn bật ra lách tách, còn không quên góp giọng châm chọc: “Ừ, không được.”
Đỗ Phi Vũ nổi giận: “Nói ai xấu trai đấy?! Cậu cũng đâu được mời, vênh váo gì hả?!”
“Tớ chẳng quan tâm có được mời hay không.”
Tống Gia Kỳ thấy tình hình không ổn, vội tiếp lời: “Hơn nữa tớ có hỏi cậu nhé, vốn định hỏi xong Yến Thu mới hỏi cậu, chỉ là chưa kịp thôi.”
Tưởng Kinh Hàn thản nhiên: “À, tớ không rảnh.”
“Hả? Sao lại không rảnh? Tuần trước cậu còn bảo là có rảnh mà?”
“Dù sao thì cũng không rảnh.”
“Ơ? Vậy phải làm sao bây giờ? Tớ còn cố tình chọn lúc cậu không bận đánh bóng rổ nữa mà…”
……
Tưởng Kinh Hàn lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700364/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.