Cuối cùng Huy cũng trở về sau chuyến du lịch dài ngày. Đáng lẽ hôm nay công việc của Khải sẽ ít hơn nhưng tên đó than vãn bởi vì đi du lịch về còn mệt, đành phải nhờ Khải thêm một ngày nữa.
Buổi trưa sau khi đi ăn xong, Khải ngồi dưới quán nhâm nhi cà phê xử lí công việc. Âm thầm trách móc Huy khốn nạn dám đùn đẩy công việc cho mình, đáng lẽ hôm nay mình đã được giải thoát để ở nhà nghỉ ngơi rồi. Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện ngay. Chưa thấy người đã nghe tiếng nói trước.
‘Mọi người ơi, Huy đẹp trai về rồi đây, có ai nhớ tôi không?
Huy khệ nệ đẩy cửa vào, trên tay còn ôm một đống thứ linh tinh. Nhìn bộ đồ Huy mặc cứ như là thời trang phang thời tiết vậy. Giữa mùa hè nóng muốn đổ máu vậy mà có thể mặc ngay cái cái hoodie kết hợp với quần jean, tai còn đeo airpod.
Huy làm biểu cảm cảm thán, cool ngầu.
‘Vì là một ông chủ tinh tế và hết lòng yêu thương nhân viên nên dù có là đi du lịch đi chăng nữa vẫn mua quà cho mọi người đây. Nào, tới đây lấy đi, toàn bánh kẹo mua từ Pháp về đấy.’
Huy lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở Trân.
‘Em là nhân viên mới hả?’
‘Dạ, em vừa tới làm là anh đi du lịch luôn đấy!’
‘Haha, thế em đã hiểu được công việc chưa.’
‘Nói chung là ổn ạ.’ Trân cười hì hì.
Nhìn thấy người ta mãi nói chuyện mà chẳng để tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-cau-cu-bao-em-ngoc/2269977/chuong-38.html