Giải quyết xong cái bụng đói, năng lượng được nạp đầy, An hí hửng chọn đồ đi chơi. Xem nào, chiều nay nên mặc gì đây, đồ đen à, hơi men nhỉ, lấn áp hết vẻ đàn ông của anh trai thì hơi sai. Thôi váy vậy, lâu rồi không mặc đồ bánh bèo. Lựa mãi mới tìm được chiếc váy màu xanh nhạt ưng ý. Váy suôn thì luôn thoải mái rồi, không có tay áo, lộ ra làn da trắng hồng của cô gái mới lớn, cái cổ tròn vô tình làm nổi bật sương quai xanh nhỏ nhắn. An cười đến ngẩn ngơ khi nhìn chính bản thân mình trong gương Nhưng chẳng được bao lâu gương mặt ấy lại bí xị. Vết thương lúc sáng còn ở đó, mặc váy làm sao mà đẹp.
‘An ơi, tớ vào được không?’
‘Cứ vào đi.’
Cánh cửa hé mở, Trân từ ngoài lò đầu vào, xác định không có ai trong phòng, Trân chạy vọt lên giường lăn qua lăn lại. Lăn lộn chán chê, Trân mới quay sang hỏi An.
‘Chiều An định mặc gì?’
‘Chắc quần jean áo phông.’
‘Ừa.’
Trân tinh ý nhìn thấy cái váy xanh lúc nãy được An để trên bàn. Thấy được món đồ đẹp, Trân lập tức bước tới.
‘Váy An mới mua à, xinh thế, cho tớ mượn nha.’
‘Lấy đi, mượn gì.’ An gượng cười.
‘Oa, tớ thương An nhất luôn á.’
Trân kích động ôm chằm lấy An, tha hồ mà nịnh nọt.
‘Thôi bỏ ra bà ơi, tôi còn đi tắm,’
‘Hì hì.’
- -------------------------------
Đúng 4h rưỡi, ba con người đứng dưới sảnh chờ đợi một người. Cuối cùng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-cau-cu-bao-em-ngoc/2269954/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.