Dĩ nhiên khi mọi hiểu lầm đã được hóa giải thì tất cả đã quay trở lại bình thường như mọi khi thậm chí lại có chiều hướng tốt đẹp đi lên.
Sáng sớm vẫn có người đèo Trân qua những con phố đèn xanh đèn đỏ, kể cho nhau nghe những câu chuyện có thể đối với người khác là vô nghĩa, nhưng đối với họ, được nghe giọng nói ấm áp của người kia đã là quá đủ rồi.
‘Trân ơi, bà đừng bỏ tui đi nè, nhà An hông nuôi Trân nữa thì qua nhà tui nè, tui cho bà ở cả đời luôn cũng được, nha nha.’
An đứng nghe mà thôi cũng nổi cả da gà, không biết Dương là nam hay nữ nữa.
‘Cảm ơn Dương nha, nhưng Trân về sống với gia đình mà.’
‘Thế….thế Trân có nhớ Dương hông.’
‘Dĩ nhiên là nhớ rồi, nhớ tất cả mọi người luôn.’ Trân trả lời chắc nịch.
Thế nhưng khuôn mặt Dương lại biểu thị sự tiu nghỉu, hậm hực nói.
‘Tui muốn là cái gì đó đặc biệt hơn những người khác cơ.’
‘Hả, Dương nói gì, Trân nghe không rõ.’
‘Tui nói là…’
‘Ây ây, nói nhớ thì phải nhớ gia đình tui nhất chứ, nhớ ông làm gì, đồ bê đê.’
Dương lườm mắt nhìn An, bà chằn lửa này hình như mình có thù oán gì với bả hay sao ý, sao cứ thích phá đám người ta thế nhờ, thật là xấu tính.
‘À, hay là chiều nay Trân đi chơi với tui nhá, sẽ thật lâu mới gặp lại Trân đấy.’
Dương không bỏ qua cơ hội mà nhì nhằn Trân đi ‘hẹn hò.’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-cau-cu-bao-em-ngoc/2269947/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.