‘’Khuya rồi cậu chưa ngủ nữa à.’
Trân khát nước nên mò mẫm xuống lầu, đi ngang qua phòng cậu thì thấy cửa phòng còn sáng nên đi vào. Khải nhìn chằm chằm vào Trân làm con bé cứ ngờ ngợ.
‘Cậu sao vậy, bệnh à.’
Khải bất chớt kéo tay ôm chầm lấy nó vào ngực, thật chặt, như cố gắng che giấu nó đi vậy. Biết bao nhiêu nỗi niềm của cậu gửi vào cái ôm đó.
‘Em gọi bà nhé!’
‘Đừng nói gì cả, để anh ôm bé một chút thôi.’
Bé không hiểu gì cả, nhưng cũng nghe lời, vòng tay qua ôm lấy Khải.
- --------------------------
Sáng hôm sau cả nhà đều tất bật với công việc đầu tuần, nhưng ông bà chủ lại ở nhà, còn bé Trân thì đã được xin phép nghỉ. Cậu và An đều muốn ở nhà chờ sự kiện trọng đại diễn ra nhưng cái uy của ông bà vẫn còn vững nên anh em nhà hắn vẫn phải nghe theo. Anh trai đèo em gái đi học mà cứ mường tượng ra lúc gặp cha mẹ bé sẽ như thế nào, không phải thì tốt, nhưng lỡ. Bé An thì vẫn lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cố đòi anh kể cho bằng được. Nghe thôi là con bé sụt sùi khóc, nhìn ngoài nó mạnh mẽ thế thôi chứ tâm hồn mỏng manh lắm. Đã thế vào lớp tên ôn dịch kia lại còn chọc ghẹo.
‘Mới đầu tuần đã bị mẹ quất à, ha ha.’
An lại càng khóc rõ to hơn, hại ai đó chẳng biết nó bị gì.
‘Sao thế, có sao đâu, Dương vẫn bị mẹ mắng hoài mà, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-cau-cu-bao-em-ngoc/2269928/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.