Đến buổi tối, như dự định nhà trường sẽ tổ chức ca nhạc. Các anh chị lớp 4, 5 trổ tài đủ thể loại, người hát này, đội múa, đánh đàn, vẽ tranh. Trường bé đa số các học sinh đều được ba mẹ hướng cho đi học mấy môn nghệ thuật này nên ai có rất nhiều nhân tài. Mấy bé lớp một cứ trố mắt mà nhìn từ trò lạ này đến trò lạ khác. Bình thường đến chín giờ bé đã buồn ngủ lắm rồi nhưng hôm nay cứ phải nói là vui quá nên chả thấy buồn ngủ đến nữa.
"Trân, cho Trân này, xoài lắc đó.""
Dương lôi từ đâu ra hũ xoài lắc đến trước mặt Trân. Eo, đúng kiểu Dương thật hiểu ý quá đi, nhắc tới đã thấy thèm rồi. Mũi An thính lắm, thấy có đồ ăn là bay tới liền, chả thèm để ý người cho là ai luôn nữa.
"Tớ mua cho Trân mà, có cho An đâu."
An đang định bóc ăn thì có người nói móc làm mất hứng, đành phải tiết chế lại cơn thèm thuồng. Ngẩng cao đầu lên, nở một nụ cười tươi, hắng giọng phân tích.
"Để An phân tích cho Dương nghe nhé, xoài lắc Dương đã cho Trân. Thế thì đó là của Trân rồi, Trân muốn cho An thì là quyền của Trân, đúng không bạn."
An quay mặt sang hỏi bé, nhưng không phải là kiểu hỏi ý kiến đâu, mà là ánh mắt bắt buộc phải trả lời đúng vậy. Thế là nghiễm nhiên hũ xoài lắc đã rơi vào tay hai cô gái, bạn Trân thì có lẽ ăn năn lắm, cứ liếc nhìn bạn Dương ái ngại, còn bạn An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-cau-cu-bao-em-ngoc/2269921/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.