Nếu như vừa nãy bao thức ăn khiến cả hốc cây rơi vào im lặng, thì bây giờ toàn bộ hốc cây đều rơi vào tĩnh mịch. 
Thời gian càng ngày càng muộn, gió bên ngoài cũng càng ngày càng lớn, tiếng gió quét lá rụng tựa như mang theo máy khuếch đại âm thanh truyền đến bên tai. 
Nhan Lộ Thanh cảm nhận được tầm mắt của Cố Từ, đầu óc chớp mắt đã thông, cảm giác được sai ở chỗ nào. 
Cô vừa mới nói gì cơ? 
Chúng ta không thể ngủ chung à? 
Con mẹ nó chứ ngủ chung, ai cho cô cái gan nói chuyện với Cố Từ như thế? 
"Không phải, ờm, ý tớ thật ra là..." Đại não Nhan Lộ Thanh nhanh chóng loading, chỉ túi ngủ, kịp thời sửa miệng, "Cậu nhìn xem, túi ngủ lớn thế này, chẳng lẽ không đủ cho hai người ngủ?" 
Cố Từ vẫn nhìn cô như cũ. 
Đêm nay trăng cực kì lớn, cực kì sáng, chỗ vào hốc cây hình có chữ "nhân", trên hẹp dưới rộng, ánh trăng đi vào trong lối nhỏ, không có đèn pin cũng có thể thấy rõ xung quanh. Đương nhiên, cũng có thể thấy rõ được mặt hắn. 
Lúc này, trên mặt Cố Từ từ không cảm xúc biến thành cười híp mắt. Nụ cười kia rất nhạt, nhưng cũng tỏ ra rất nhiều hứng thú. 
Cũng không phải là loại hứng thú giữa nam sinh và nữ sinh, mà hứng thú kiểu, "Ông chưa từng thấy giống loài nào lạ thế này." 
Nhan Lộ Thanh bị hắn cười, căng thẳng hơn, nuốt nước bọt: "Đây này... Rõ ràng là kích thước cho hai người mà?" 
Cố Từ gật đầu, "Nên cậu muốn tôi ngủ chung." 
"..." 
Nghe đen 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-boss-con-chua-tron/275200/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.