"Hức...con xin lỗi... đừng....đừng đánh con nữa mà...con xin lỗi"
Nhà Kỳ hét lớn lên khi mơ về ký ức hồi bé, bỗng chợt cô tỉnh dậy với thân hình mồ hôi nhễ nhại, tim đập nhanh và đầu óc choáng váng.
Nhưng cô lại có cảm giác như mình không nằm trên giường thì phải....
"Ồn hơn chưa thỏ con cáu kỉnh"
Tiếng Uy Vũ vang lên bên tai cô, rõ ràng là đang rất gần.
Nhã Kỳ giật mình nhìn lên liền thấy Uy Vũ đang ôm mình vào lòng, cô còn đang ngồi trên người của lão đại nữa!
"Lão đại, sao anh lại ở đây?"
Nhã Kỳ ngạc nhiên mở to mặt ra nhìn xem mình có bị ảo giác không.
"Mới tới, thấy em ôm chặt anh không buông nên mới không rời đi"
Nói đúng hơn là có thể buông em ra dễ dàng nhưng sợ em đau.
"Ồ, vậy lão đại là đá đấy à?"
Uy Vũ nghe xong liền hiểu, môi nhếch lên một cái liền hiểu ý mà vui vẻ.
"Anh là ngoại lệ, đá lạnh"
Uy Vũ đáp lại với vẻ mặt thích thú, ý muốn nói Uy Vũ là đá vì ôm một cô gái xinh đẹp như cô trong lòng lại không nảy sinh chuyện bậy bạ mà lại rất điểm tĩnh.
"Đá lạnh, vậy anh đang muốn làm gì em, em chưa đủ 18 tuổi đâu"
Nhã Kỳ nháy mắt với Uy Vũ liền cựa quậy người để rời khỏi vòng tay anh.
Nhưng càng động đậy lại khiến thứ dưới đũng quẩn của Uy Vũ trở nên sinh động hơn thường ngày.
"Đừng di chuyển nữa, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-lap-lanh/3624299/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.