Mớ cảm xúc rối bời không chỉ khiến cho trái tim Hải Uyên loạn nhịp, mà đến đầu óc cũng quay cuồng như bị ai quấy phá.
Ôm tâm trạng nặng nề lê lết trên con phố, cái nhộn nhịp của buổi sáng cuối tuần càng làm lòng cô thêm trống rỗng.
Làm ơn, xin ai đó hãy nói cho cô biết, Hồng Khánh không phải là Boy Kinh tế, anh không trêu đùa cô, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.
Mỗi bước đi, tâm trạng thêm tệ hại, và phân vân rằng không biết anh đã về nhà chưa hay còn đợi?
Hải Uyên nắm điện thoại trong tay, đương nhiên sẽ cảm nhận cái rung rõ rệt khi có thông báo.
Cô biết Hồng Khánh đang muốn hỏi gì, nhưng không có can đảm trả lời anh, cũng không dám trả lời.
Dường như ngọn gió xuân cuối cùng của tháng ba đang thổi đến, phả vào da thịt.
Rõ ràng là cuối xuân, rõ ràng sắp vào hạ, sao ngọn gió kia không ấm mà lại lạnh lẽo như vậy?
Hải Uyên run run người, kéo nón áo trùm lên đầu, hai tay giấu trong túi áo, vừa đi vừa co mình.
Cô chợt nghĩ đến, phải chăng ông trời muốn nhắc nhở, trái tim này nên đóng băng lại để không ai được phép làm tổn thương nó nữa?
Nhưng nó chỉ vừa biết yêu thôi mà?
Tâm trạng ảo não là thế, nhưng Hải Uyên lấy làm lạ, cô đang buồn nhưng không thể khóc nổi, đó là điềm báo cho cơn ác mộng kia quay lại sao?
***
Ký túc xá giành riêng cho thủ khoa chỉ có hai cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000657/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.