Vân An cười, điệu chê bai: “Bà Quýt bả trẻ thật, cái mặt bả trẻ, cái tính bả trẻ, mỗi tội, xương khớp bả không trẻ.”
Không chỉ Phúc và Trang, mà vài người xung quanh nghe lỏm được cũng bật cười thích thú.
Phong vỗ tay ra hiệu, hỏi: “Bà Quýt bả chui đâu rồi?”
Trông mọi người cứ nhìn mình mà tủm tỉm cười, ánh mắt Phong thoáng một vẻ hoang mang. Theo linh cảm, sống lưng Phong hơi lạnh.
Hồng Khánh cũng hơi khó hiểu.
Hai anh em nhìn nhau, rồi từ từ quay ra đằng sau.
Bất chợt, Hải Uyên nhảy đến trước mặt Phong, “Hù!”
“A!” Phong giật mình, tay theo đà bám vào cánh tay của Hồng Khánh, thiếu chút nữa thì nhảy tọt lên người chàng trai, “Con bé này, muốn ám sát anh để nhảy lên ghế chủ tịch đúng không?”
Tiếng cười đùa của mọi người càng làm Hải Uyên thêm phấn khích. Mái tóc màu bạch kim xõa hết ra đằng trước, quả thực rất dọa người.
“Thôi, em chả thèm đâu.” Hải Uyên khúc khích cười, tay vén gọn tóc, “Mà anh cho thì em nhận.”
Khi tầm nhìn đã rõ hẳn, cũng là lúc nụ cười ngay tức khắc bị dập tắt.
Hải Uyên ngây người nhìn anh, mắt chạm mắt, hai tai cô vang lên tiếng “ong” rất dài, đẩy lùi tất cả những tiếng cười đùa bên ngoài.
Càng nhìn sâu vào đôi mắt ấy, hai má Hải Uyên nóng dần theo.
Đột nhiên, cô cảm thấy rất ngượng.
Không hiểu sao, khi đứng trước Hồng Khánh, cô cứ ngỡ mình là một chú hề với nụ cười vô tri bởi trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000644/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.