Gần 11 giỡ rưỡi, Hải Uyên lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Đức Minh: [Gần xong chưa? Chị dẫn hai đứa đi ăn trưa.]
Chỉ vài giây sau, Đức Minh hồi đáp: [Xong cả rồi, bọn em đang đợi chị ở ngoài đây.]
Hải Uyên không quá ngạc nhiên, chỉ là không nghĩ Hồng Khánh sẽ thả Đức Minh sớm như thế. Cô nhanh chóng tắt máy tính, cầm theo ví tiền và điện thoại, rời khỏi phòng.
Ở ngoài, Vân An vừa hay cũng đang đứng dậy, chuẩn bị vào trong gọi Hải Uyên.
Hải Uyên đi lại khoác tay bạn mình, nói: “Đi ăn thôi.”
Ngoài hành lang, Đức Minh và Đăng Khoa đã đợi sẵn. Dường như hai người đang bàn tán gì đó, nhưng thấy Hải Uyên ra thì im bặt.
Hải Uyên quay đầu nhìn về phía khu làm việc của bộ phận marketing. Biết Hồng Khánh không đi đằng sau, cô mới thở nhẹ một hơi dài, lại gần Đức Minh, hỏi: “Thế nào, anh Khánh không làm khó em chứ?”
Cả bốn người bắt đầu di chuyển, vừa đi từ từ vừa trò chuyện.
Đức Minh lắc đầu, “Yên tâm, không có làm khó em gì hết. Ngoại trừ mặt mũi cứng ngắc như tượng đá thì không có gì đáng ngại, anh ta còn chẳng quan tâm đến em.”
Ban đầu, Hải Uyên còn chỗ hơi khó hiểu. Nhưng nghĩ lại, Hồng Khánh là người sống có quy tắc. Không đặt việc tư vào việc công, chắc hẳn cũng là một trong những quy tắc của anh. Tuy nhiên, chỉ mới trải qua vài tiếng, không thể khẳng định được gì nhiều.
Thấy Hải Uyên vừa đi vừa hơi hướng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000627/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.