Đợi Hồng Khánh nói chuyện điện thoại trong một khoảng thời gian không dài, nhưng với cái đầu có trí tưởng tượng phong phú này, Hải Uyên rãnh rỗi mường tượng ra hàng trăm vẻ mặt của anh sau khi cúp máy.
Có điều, trên đời có rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng phỏng đoán của bản thân.
Hồng Khánh đưa ánh mắt phức tạp dán lên Hải Uyên, khiến cô vì ngượng ngùng mà cắn phập một cái, viên kẹo trong miệng vỡ nát, vị socola tràn ra một góc khoang miệng.
“Nhìn gì mà nhìn?”
Hồng Khánh chậm chạp chớp mắt, khẽ nâng đuôi mắt, miệng hít một tiếng, “Anh đang nghĩ xem, phải nuôi làm sao thì em mới mau lớn?”
“?”
Hồng Khánh bỗng nhiên ngồi xuống giường, trầm mặc nhìn cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh tựa đầu lên vai cô, run run ôm chặt thêm một vòng, như thể sợ cô gái này sẽ chạy vọt đi mất lúc nào không hay.
Mãi không thấy Hồng Khánh lên tiếng, Hải Uyên càng cảm thấy có chút kì quái. Rõ ràng ba đã đồng ý, lẽ nào ba có nói thêm gì nặng lời khiến anh buồn?
“Làm sao thế?”
Hồng Khánh thì thầm: “Xin lỗi em.”
Hải Uyên hơi ngạc nhiên, nhất thời chưa nghĩ ra anh đã phạm sai lỗi nào nên hỏi lại: “Sao lại xin lỗi em?”
“Anh chưa được em cho phép mà đã động vào điện thoại của em.”
“Nghe điện thoại thôi mà? Mật khẩu là năm sinh của anh, sau này anh cứ thoải mái dùng.” Hải Uyên nhàn nhã cười, nhưng Hồng Khánh bồi thêm một câu, làm toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000564/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.